Chương 16

Chương 16: “Tôi sẽ trả thay cho con chó này.”

Vết thương ở tay kéo dài mấy ngày, Nghiêm Trác vô cùng hối hận về sự liều lĩnh của mình.

Nếu biết điều này, cậu nên đá hắn vào lúc đó, tránh mất nhiều hơn được.

Một ngày nọ, khi Nghiêm Trác đi ngang qua nhà kho, cậu đột nhiên nghe thấy vài tiếng chó sủa.

Cậu dừng lại, đẩy cửa bước vào.

Hứa Nguyệt ngồi xổm xuống, đang cho chó ăn.

Cô thấy Nghiêm Trác, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại vào đây?”

Nghiêm Trác nói: “Tôi nghe thấy tiếng chó sủa.”

Cậu quỳ xuống hỏi: “Chó ở đâu vậy?”

Hứa Nguyệt: “Con chó lớn bị xích sau bếp sinh đấy, tôi mang nó đến đây chơi cùng."

Cô tặc lưỡi trêu chọc con chó, trông cô có vẻ rất thích nó.

Nghiêm Trác tò mò hỏi: “Chó này giống gì?”

Từ Nguyệt nói: “Chó bản địa.”

Nghiêm Trác vuốt ve lông nó, hỏi: “Lông nó xoăn tự nhiên hả?”

Từ Nguyệt làm sao biết, c gãi gãi cằm của con chó con, nói: “Thật dễ thương.”

“...”

Không biết có phải do nhìn cô tràn đầy tình thương không, nhìn vào cảm nhận được tình mẫu tử, tóm lại nhìn kiểu nào cũng thấy dễ thương.

Không giống như Nghiêm Trác, cậu cảm thấy con chó bẩn trước mặt mình thực sự rất xấu xí.

Cậu thảo luận với con chó: "Lông của mày xoăn như vậy, hay gọi mày là Ma Lạt Năng* nha?"

*Ma Lạt Năng: tên một món lẩu thập cẩm của người Trung.

Từ Nguyệt: "..."

Nghiêm Trác tiếp tục: "Nếu mày đồng ý, thì sủa một tiếng, nếu không đồng ý, chỉ cần sủa hai tiếng…”

Chó con im lặng nhìn cậu.

“Khụ, được, tao hiểu rồi, vậy coi như mày đồng ý.” Nghiêm Trác vỗ vỗ đầu nó, tự cho là đúng.

"Hưm, nó là đực hay cái?" Nghiêm Trác hỏi Từ Nguyệt.

Từ Nguyệt nhún vai: "Tôi cũng không biết, cậu tự mình xem đi."

Được thôi, Nghiêm Trác nâng Ma Lạt Năng lên, lật nó lại, nhìn nó rồi nói: "Thì ra mày giống đực."

Ma Lạt Năng liếʍ tay cậu, xem như đáp lại cậu.

Con chó cũng này khá thông minh. Nghiêm Trác kéo đuôi nó, nó liền bắt đầu sủa không ngừng.

Nghiêm Trác: “Được rồi, đừng sủa nữa.”

Con chó không nghe.

“…”

Nghiêm Trác trợn to mắt, rống to: “Đừng la nữa!”

Đương nhiên, chó không sợ bất cứ ai mà nó có thể dọa nạt bằng tính khí của mình.

"Gâu, gâu."

Nó vẫn không ngừng kêu.

Nghiêm Trác nghe thấy liền tức giận, đột nhiên đe dọa: "Nếu mày dám sủa lần nữa, tao sẽ thiến mày!"

Từ Nguyệt trợn mắt nhìn cậu, khiển trách: “Có ai như cậu không?”

Nghiêm Trác áy náy, cũng cảm thấy mình là một thằng khốn nạn, vì vậy cậu vội vàng xoa đầu Ma Lạt Năng, xin lỗi: “Tao xin lỗi, tao chỉ nói nhảm thôi, mày sẽ tam thê tứ thϊếp, con cháu đầy nhà.”

Nói dối trái với lương tâm nghĩa là gì, chính là như thế.

Có thể đối mặt với một con chó khuôn mặt “tinh xảo” như vậy mà khen nó đẹp trai, chính là một thử thách của cuộc đời cậu.

Từ Nguyệt: "..."

Nghiêm Trác và Ma Lạt Năng, một người một chó chơi đùa rất vui vẻ. Có một điểm là do Ma Lạt Năng quá ồn ào, thỉnh thoảng Nghiêm Trác không kiểm soát được.

Cậu nói với Ma Lạt Năng: “Hay là tao đưa mày đi gặp một người quyền lực nhé?”

Nghiêm Trác bế Ma Lạt Năng đến trước cửa phòng 108, bí mật vặn nắm cửa.

Khi vào phòng, cậu cố ý bước nhẹ, tưởng rằng không có tiếng động.

Nhưng cậu vẫn bị Tống Diên bắt gặp.

Tống Diên nói: “Nghiêm Trác?”

Nghiêm Trác sờ mũi hỏi: “Làm sao anh biết là tôi?”

Tống Diên nói: “Bởi vì cậu là duy nhất không gõ cửa.”

Nghiêm Trác: "..."

Tại sao lại thấy có chút chột dạ áy náy nhỉ?

Cậu đi đến trước mặt Tống Diên, anh đeo tai nghe bên tai phải, cậu không biết anh đang nghe cái gì.

Nghiêm Trác liếc nhìn trong tay anh là một chiếc MP3 đã cũ đến tróc sơn.

Ngày nay, khi mọi người đều có điện thoại di động, thứ này đã trở nên rất hiếm.

“Anh đang nghe nhạc sao?” Nghiêm Trác tò mò hỏi.

Tống Diên nói: “Không.”

Không biết vì sao, Nghiêm Trác cảm thấy tâm trạng anh có hơi cô đơn.

Nghiêm Trác tròn mắt, nắm lấy bàn chân nhỏ của Ma Lạt Năng, gãi nhẹ lên người anh, rồi nói: "Đây là người bạn mới của tôi, Ma Lạt Năng."

Tống Diên sửng sốt: "Con chó đâu ra vậy?"

"Do chó mẹ sinh chứ đâu." Nghiêm Trác nói.

Thật phí lời, chẳng lẽ Tống Diên không biết điều này sao. Anh cảm thấy không nói nên lời, im lặng một lúc, cảm thấy tiếp tục nói chuyện với Nghiêm Trác sẽ xúc phạm đến chỉ số thông minh của mình.

“Đúng rồi.”, Nghiêm Trác nhớ tới một điều rất quan trọng, cậu nói: “Tôi quên hỏi anh, bánh pho mát dâu tây mà tôi đưa cho anh có ngon không?”

Tống Diên đã quên mùi vị đặc trưng của bánh pho mát từ lâu, chỉ nhớ vị ngọt, cắn một miếng đã không muốn ăn nữa.

Anh vô thức liếʍ môi, nói: “Cũng được…”

Nghiêm Trác mừng rỡ nói: “Nếu anh thích, lần sau tôi sẽ mua cho anh.”

Đôi mắt nào của cậu nhìn ra được tôi thích nó.

Anh xoa xoa khoảng trống giữa hai lông mày, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Ma Lạt Năng thăm dò, liếʍ tay Tống Diên, như thể đang âm thầm an ủi anh.

Ma Lạt Năng luôn thích phớt lờ Nghiêm Trác, nhưng cậu không ngờ nó lại có tình cảm với Tống Diên như vậy.

Trong lòng Nghiêm Trác chợt lóe lên một ý tưởng, liền nói: "Anh thấy nếu huấn luyện nó làm chó dẫn đường được không?"

Cậu hay xem phim thấy kiểu như vậy, nhưng cũng không biết làm sao thực hiện.

Tuy nhiên, cậu mơ hồ cảm thấy đây là một ý kiến

hay, nếu cậu thực sự có thể huấn luyện một con chó dẫn đường, cuộc sống của Tống Diên sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Nhưng cậu suy nghĩ quá đơn giản, nghe Tống Diên kiên định nói: "Không thế nào cả."

“Ồ…Được thôi.”, Nghiêm Trác có chút thất vọng, tủi thân ôm Ma Lạt Năng, nói: “Nếu anh có một con chó dẫn đường bên cạnh, anh sẽ không bị ngã nữa."

Âm thanh cậu trầm thấp, như đang tự nói chuyện với mình, cũng không định để Tống Diên trả lời, nhưng Tống Diên nghe xong lại mềm lòng một chút: “Có gậy mù là đủ rồi. "

Gậy mù mặc dù tốt, nhưng dù sao nó cũng là vật chết, cho nên không có linh tính của chó.

Nghiêm Trác di chuyển Ma Lạt Năng về phía anh, nói: "Anh thử chạm vào nó đi.”

Tống Diên cau mày, thực ra anh không thích mấy thứ có lông lắm nên từ chối: "Không cần đâu. "

Nghiêm Trác nghĩ anh vẫn giữ tính xa cách, không muốn đến gần con vật nhỏ, vì vậy cậu nói: "Nó đáng yêu lắm, sao anh lại từ chối.”

Tống Diên không thấy con chó mà cậu đang nói đến đáng yêu đến mức nào, nhưng anh theo bản năng từ chối nó, thậm chí còn vô thức lùi lại.

Nghiêm Trác nói: “Anh ôm nó đi, ôm chút thôi.”

Cậu liên tục nhét Ma Lạt Năng vào lòng Tống Diên, khiến chú chó có hơi sợ hãi, giơ một bàn chân lên, chộp lấy dây cáp tai nghe, rút MP3 ra.

Có một tiếng "bốp" phát ra, Nghiêm Trác ngay lập tức ôm Ma Lạt Năng rời khỏi Tống Diên, nhặt máy mp3 lên, nhanh chóng đưa cho Tống Diên, nhưng không may, màn hình đã bị vỡ.

Nghiêm Trác hoảng sợ nhìn anh, cái quái gì vậy?

Tiêu rồi.

Cậu nuốt nước bọt, nói: “…Anh thử xem coi còn nghe được không?”

Tống Diên thử nhưng không thể bật nó lên.

Anh nắm chặt MP3, vẻ mặt không ai nhìn thấu.

Nghiêm Trác xin lỗi: "Tôi, tôi xin lỗi ..."

Tống Diên cắn răng hàm sau của mình.

Nghiêm Trác cứng đầu tiếp tục nói: “Tôi không cố ý, Ma Lạt Năng cũng—”

Đối với Tống Diên, câu này nghe giống như trốn tránh trách nhiệm và ngụy biện, vì vậy anh trực tiếp ngắt lời: “Vậy tôi cố ý à? "

Nghiêm Trác giữ im lặng.

Sự uất ức tích tụ mấy ngày đang trên bờ vực bùng phát, nhưng lúc này Tống Diên lại mỉm cười.

Nghiêm Trác cảm thấy anh đang tức đến bật cười.

Anh nói: “Nghiêm Trác.”

Nghiêm Trác: “…Hả?”

Tống Diên dừng lại hai giây, sau đó dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra những lời cay độc nhất: “Cậu thật phiền phức, cậu biết không. Tại sao cậu luôn thích lo chuyện bao đồng, hãy lo tốt việc của mình đi, điều quan trọng nhất trong giao tiếp giữa các cá nhân là phải hiểu biết và thú vị, cậu hiểu không? Cậu nghĩ rằng cậu rất tốt bụng và có năng lực, sau đó cậu muốn tham gia vào tất cả mọi thứ, có đúng không? Có phải cậu cảm thấy những gì cậu thích thì người khác cũng thích không, bánh pho mát cũng vậy, con chó này cũng như thế."

Nghiêm Trác sững người tại chỗ với cái miệng há hốc, vẻ mặt cực kỳ khó coi trong giây lát.

Cậu đau khổ nghĩ: Không phải vừa rồi anh mới nói bánh pho mát cũng được sao?

Giọng nói của Tống Diên không lớn, nhưng mỗi câu đều đâm vào trái tim cậu.

Nghiêm Trác cúi đầu cắn môi, không biết nên nói cái gì.

Cổ họng cậu khô khốc, phải mất một lúc sau cậu mới nắm lấy cánh tay của Tống Diên, thận trọng nói: “Nghe tôi nói—”

Bình thường Tống Diên rất ghét bị người khác chạm vào, hơn nữa anh cực kỳ cáu kỉnh, hễ vung tay là “chộp” một tiếng.

Một cái tát vào mặt Nghiêm Trác.

Nghiêm Trác đột nhiên bịt mũi, cảm thấy đau vô cùng.

Nó chua chát đến mức suýt rơi nước mắt.

Cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Thực xin lỗi —— Tôi không biết máy mp3 đối với anh quan trọng như vậy, cũng không biết anh không thích bánh pho mát... Anh không thích chó con, đều là lỗi của tôi, anh đừng tức giận."

Cậu không biết mình phiền phức như vậy, cậu luôn nghĩ bọn họ là bạn rồi.

Có lẽ bởi vì gần đây tính khí của Tống Diên quá tốt, đối xử với cậu cũng tốt. Nên đã khiến cậu quên rằng tính tình Tống Diên lúc đầu là như thế nào, lãnh đạm xa cách, không muốn nói chuyện với cậu dù chỉ một chút.

Đó là lỗi của cậu, cậu đã sai.

Tống Diên không cố ý đánh Nghiêm Trác, nhưng quả thật anh đã làm vậy, mệt mỏi nói: "Đi đi, để tôi yên tĩnh một lát."

Tống Diên không trực tiếp nói chữ “Cút”, Nghiêm Trác nghĩ chắc anh muốn giữ chút thể diện cho cậu, cậu luôn cảm thấy câu tiếp theo mà Tống Diên sẽ là “Sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa”.

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, họ không nói với nhau một lời nào.

Ma Lạt Năng đã ngừng gây rối, như thể biết mình đã làm sai điều gì đó, nó cúi gục đầu xuống.

Nghiêm Trác ôm nó đi về phía cửa với vẻ mặt buồn bã, đi được nửa đường, cậu lại chạy lại, giật lấy chiếc MP3 từ Tống Diên, nói: “Anh đừng lo, tôi sẽ thay trả nợ thay cho con chó này, tôi nhất định sẽ sửa được nó."

Nghiêm Trác ôm con chó chạy ra khỏi phòng, khi đi đến một góc, Nghiêm Trác an ủi nói: "Không sao đâu, đừng sợ."

Ma Lạt Năng nhẹ nhàng kêu “Ẳng” một tiếng.

Nghiêm Trác nhìn bộ dạng yếu ớt, đáng thương và bất lực của nó, cảm động nói: "Gặp được tao là may mắn ba đời của mày đấy."