Chương 17

Chương 17: “Không phải chỉ một nụ hôn thôi sao?”

Buổi chiều, Nghiêm Trác mang chiếc mp3 đến một thành phố điện tử gần đó để sửa chữa.

Ông chủ nhìn nó rồi nói: "Cái này bao ra đời được bao lâu rồi? Chắc cũng cỡ mười năm trước."

Nghiêm Trác không biết rõ lắm, chỉ có thể gật đầu hỏi: "Còn sửa được không chú?"

“Có thể sửa được.", ông chủ nói: “Nhưng rất không hiệu quả về chi phí. Với số tiền sửa chữa, con có thể mua một cái mới."

Nghiêm Trác nói: “Con biết, nhưng những thứ bên trong rất quan trọng, vì vậy ... Mong chú giúp con sửa nó."

Ông chủ không biết thiết bị này đắt tiền như thế nào, nhưng ông vẫn gật đầu khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Trác: "Được."

Sau khi đợi khoảng nửa giờ, ông chủ đưa cho cậu bản mp3 đã sửa chữa: "Mở ra nghe thử xem."

Nghiêm Trác mở mp3 ra, ngẫu nhiên tìm được một tệp có ký tự bị cắt xén, bấm vào, lúc đầu còn ồn ào, âm thanh rất hỗn loạn.

Nghiêm Trác cau mày, nghĩ rằng ông chủ đã không sửa chữa nó.

Cậu vừa định tháo tai nghe ra, tai nghe đột nhiên im bặt, sau đó một giọng nữ mềm mại xuyên qua bao năm tháng vang lên: “Diên Diên, sinh nhật vui vẻ.”

Nghiêm Trác sửng sốt, nhấn nút tạm dừng, cậu không nghe nữa.

Cậu luôn nghĩ rằng Tống Diên đang nghe nhạc, nhưng cậu không ngờ rằng có thứ gì đó ẩn giấu trong mp3.

Mối quan hệ giữa chủ sở hữu giọng nói và Tống Diên vẫn chưa được xác định, Nghiêm Trác nhìn vào thời gian ghi âm - mười ba năm trước, khi đó Tống Diên chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi.

Khiến anh cất giữ trong nhiều năm như vậy, chủ nhân của âm thanh phải là một người rất quan trọng với anh.

Nghiêm Trác đột nhiên hiểu ra.

Anh đã hiểu tại sao Tống Diên lại tức giận như vậy, nếu ai đó làm hỏng thứ quý giá của mình, bất kỳ ai cũng sẽ vô cùng phẫn nộ.

Ông chủ gọi cậu, hỏi: "Thế nào? Được không?”

Nghiêm Trác gật đầu nói: "Được ạ, cảm ơn chú."

Sau khi rời khỏi thành phố điện tử, trời đã tối. Khu vực này không dễ bắt taxi và không có xe buýt trực tiếp.

May mà nó không xa, cậu có thể đi bộ trở lại.

Nghiêm Trác dậm chân tại chỗ, thở ra một hơi sương mù.

Có một số quầy hàng thực phẩm được dựng trên đường phố, tăng thêm chút ấm áp cho màn đêm lạnh giá này.

Cậu lững thững đi trên con đường, bóng cậu trải dài dưới ngọn đèn đường.

Cầm chiếc mp3 trong tay trái, cậu không thể tưởng tượng nổi Tống Diên mười lăm mười sáu tuổi sẽ như thế nào.

Tống Kiều nói tính tình anh bướng bỉnh từ khi còn nhỏ, anh sẽ không làm bất cứ điều gì anh không muốn làm.

Nghiêm Trác ngay lập tức hình dung ra một thanh niên nổi loạn trong đầu.

Có lẽ anh sẽ lãnh đạm và xa cách, nhưng trái tim anh rất mềm yếu, nếu không anh đã không giữ máy ghi âm hơn mười năm.

Nghiêm Trác đột nhiên cảm thấy điều gì đó, hắng giọng, nhấn nút ghi âm.

Vì lý do gia đình, cậu đã thu mình lại và không nói nhiều từ khi còn nhỏ, cậu cũng không có nhiều bạn bè.

Sau khi lên đại học, cậu trở nên vui vẻ hơn, ngoài việc bận rộn này nọ, bận rộn đến mức dường như ai cũng có thể gọi cậu, nhưng cậu không có lấy một người bạn thân nào.

Nhưng cậu thực sự coi Tống Diên như một người bạn.

Cảm giác này rất kỳ lạ, cậu không giải thích được tại sao, giống như lúc cậu cướp được chiếc mp3 của Tống Diên, cậu đã nghĩ, nhất định phải xử lý chuyện này cho thật tốt.

Không chỉ mp3 cần sửa chữa, Tống Diên cũng cần được dỗ dành.

Cửa phòng của Tống Diên mở toang, y tá Trương đang dọn phòng.

Ngoài bà ra, không có ai khác trong phòng.

Nghiêm Trác hỏi: “Anh Tống đâu bà?”

Y tá Trương lắc đầu nói: “Bà cũng không biết, vừa rồi không có nhìn thấy cậu ấy, hay con đi tìm đi.”

Thôi bỏ đi.

Sự phấn khích vừa rồi của Nghiêm Trác lập tức biến mất không dấu vết.

Cái gọi là nỗ lực mạnh mẽ, giờ chỉ còn lại kiệt sức.

Khi cậu thu hết can đảm, lại không có ai ở đây, những lời nói mà cậu sắp xếp tan thành từng mảnh ngay lập tức.

Cậu xua tay, không vui nói tạm biệt với y tá Trương.

Nhưng có lẽ là trò đùa của số phận, Nghiêm Trác vốn định ngày mai đến gặp Tống Diên, định tối nay về suy nghĩ mình nên xin lỗi như nào, tuy nhiên khi vừa bước vào đại sảnh, cậu đã đυ.ng phải Tống Diên đang đi tới.

Tống Diên đi cắt tóc, anh cắt ngắn mành trước và tóc mai, vốn đã ưa nhìn đẹp trai, nay lại lộ ra lông mày và mắt rõ ràng, càng khiến anh thêm phong độ hào hoa.

Hai y tá ở quầy lễ tân cũng ngẩn ra, nhìn Tống Diên không chớp mắt, sau đó hai người bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Thấy Tống Diên càng ngày càng gần, sắp vượt qua mình, Nghiêm Trác đúng lúc gọi: “Anh Tống.”

Tống Diên dừng lại, hơi quay đầu về hướng cậu, sau đó mặt không chút thay đổi đi lên phía trước.

Nghiêm Trác sững sờ, có cần lạnh lùng như vậy không.

Cậu chán nản cúi đầu xuống.

“Sao còn chưa đi theo.” Âm thanh lạnh lùng của Tống Diên đột nhiên vang lên bên tai.

Nghiêm Trác hoảng sợ, lập tức đi theo anh.

Khi họ đến phòng, hai người không ai lên tiếng vì sự hiện diện của y tá Trương.

Y tá Trương vừa đi, Tống Diên liền đưa tay ra: “Đồ của tôi.”

Nghiêm Trác vội vàng đưa mp3 cho anh, nói: “Tôi đã sửa xong rồi, anh nghe thử đi.”

Tống Diên cầm lấy, trực tiếp bỏ mp3 vào trong tủ đầu giường: “Không cần.”

“…”

Thái độ của Tống Diên rõ ràng thể hiện anh không muốn nói chuyện với cậu, Nghiêm Trác cảm thấy bực bội, cậu còn tưởng sau khi sửa mp3 xong, bọn họ sẽ hòa giải.

Bây giờ có vẻ như cậu đã nghĩ quá đơn giản. Tại sao cậu lại nghĩ Tống Diên sẽ tha thứ cho mình.

Khi bạn còn nhỏ, nhiều nhất chỉ nghe người lớn tuổi nói về những sai lầm của mình.

Khi bạn lớn lên, phạm sai lầm sẽ do mình bạn tự chịu.

Nhìn đường nét cứng rắn trên khuôn mặt của Tống Diên, Nghiêm Trác cảm thấy sợ hãi.

Cậu vò đầu suy nghĩ: Tiêu rồi, tiêu rồi, thật sự xong đời rồi, Tống Diên sẽ không nói chuyện với cậu nữa.

Nhưng Nghiêm Trác là ai, như người xưa có câu, núi không đến với tôi, tôi sẽ đến núi.

Nghiêm Trác từng bước đến bên anh, chạm vào cánh tay anh, nói: “Tống Diên .”

Tống Diên không nói gì.

Nghiêm Trác vẫn kiên trì: “Anh Tống?”

Anh Tống không nói.

“… Tống Thiên Tiên*?”

*Ý chỉ người đẹp trai

Anh Tống Tống Thiên Tiên vẫn im lặng.

Nghiêm Trác dài giọng nói: “Tống Tống Tống Tống——”

Cuối cùng Tống Diên bực bội: “Cái gì?”

“Anh có thể tha thứ cho tôi không?”

Nghiêm Trác cảm thấy rất oan uổng, muốn khóc bày tỏ hối hận.

Tống Diên á khẩu: “Tôi biểu hiện không đủ rõ ràng sao?”

Thậm chí anh cũng không muốn nói chuyện với tôi dù chỉ một câu.

Nghiêm Trác sụt sịt, giả vờ đáng thương nói: “Anh cũng biết từ đây đến thành phố xa như thế nào, hơn nữa tôi về muộn như vậy, anh không thể vì lợi ích mà cho tôi cơ hội cải tà quy chính, đền bù lỗi lầm của tôi sao!"

Tống Diên: "..."

Không biết xấu hổ là cảm giác như thế nào?

Đối với Nghiêm Trác, đó có lẽ là cảm giác bị bỏ vào chảo rán.

Cậu bây giờ đang xấu hổ như thiêu như đốt, cảm thấy nếu một giây sau Tống Diên còn không tha thứ cho cậu, cậu nhất định sẽ biểu diễn chết ngay tại chỗ.

Nhưng cũng may Tống Diên còn có chút nhân tính, một lúc sau mới hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Đương nhiên chưa ăn, căn tin cũng trống không.

Nghiêm Trác: "Không sao, tôi không đói."

Ý nghĩa tiềm thức của câu nói này là tôi chưa ăn.

Tống Diên thực sự thuyết phục cậu, nói: "Có bánh mì và sữa chua trong tủ. Lần trước tụi Tống Nha Nha tới đã đem qua, cậu có thể ăn."

Tống Diên đang nói cái gì? Đây có được coi là hoà giải thành công không.

Nghiêm Trác ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Tống Diên.

Tống Diên có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu, nhìn đi chỗ khác một cách khó chịu.

Nghiêm Trác biết mặc dù anh trông giống như một con nhím, người anh phủ đầy gai, nếu cậu không chú ý, sẽ bị anh đâm khắp người.

Nhưng trên thực tế, nếu cậu dỗ dành Tống Diên thật tốt, lật lại xem, những thứ mà anh che giấu bấy lâu nay đều là sự mềm yếu.

Bánh mì được làm từ dừa vụn, kết cấu mềm đặc biệt ngon.

Nghiêm Trác nhàn nhã dựa vào trên ghế đẩu, hai ba miếng liền ăn xong, không cẩn thận lấy mu bàn tay lau miệng, nói: "Ngon lắm, còn nữa không?"

Đúng là không biết khách sáo, anh tức giận nói: "Không còn nữa."

Không còn thì không còn, làm gì mà dữ dội vậy.

Nghiêm Trác vặn nắp, uống cạn chai sữa chua.

Cậu xoay cổ tay một cái, ném cái chai rỗng vào thùng rác.

Một phát ăn ngay.

Nghiêm Trác rất vui, liếc nhìn Tống Diên nói: "Tôi đã ném cái chai vào thùng rác từ khoảng cách xa lắm luôn."

Tống Diên hừ lạnh: "Chúc mừng cậu..."

Lúc này anh đang ngồi bên giường, đợi Nghiêm Trác ăn xong sẽ lịch sự tiễn cậu về.

"Đập tay với tôi cái đi." Nghiêm Trác nói, hào hứng đi về phía Tống Diên.

Khi Nghiêm Trác hưng phấn, đi cứ như bay, bước đi loạng choạng, chân trái vấp chân phải, nhân lúc không chú ý liền cứng đờ lao về phía trước.

Theo hướng của Tống Diên.

……

Trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành là không thể tưởng tượng được, hơn nữa Tống Diên lại không hề chuẩn bị trước, vội vàng ngả người ra sau, sau đó cả hai ngã xuống giường.

Nghiêm Trác lao về phía trước, ngẫu nhiên vừa vặn hôn trúng vào miệng của Tống Diên.

Xấu hổ, bơ vơ.

Nghiêm Trác cậu lo lắng, duỗi lưỡi mình ra.

Bùm——

Đêm đen như mực, nhưng trong túp lều đóng cửa im lìm, một ngọn lửa trong tim lại “bất ngờ” bùng lên, một người bùng cháy trong trạng thái mê sảng, còn người kia trở nên đờ đẫn và bối rối.

Nhìn Tống Diên ở cự ly gần siêu rõ ràng, thậm chí Nghiêm Trác có thể nhìn thấy hàng râu sần sùi quanh miệng anh.

Trên đó vẫn còn những vệt nước lẻ tẻ.

Lúc này Nghiêm Trác mới tỉnh táo lại, hai mắt mở to một cách muộn màng.

Cậu đột nhiên che miệng, mặt biến thành màu đỏ của tôm hấp chín.

Sắc mặt Tống Diên từ tái nhợt chuyển thành xanh mét, anh nghiến răng nói: “Đứng lên!”

Nghiêm Trác từ trên giường nhảy dựng, đứng thẳng lên.

Đúng là kịch đến từ cuộc đời và cao hơn cuộc đời.

Cậu nhìn chằm chằm vào Tống Diên hai giây, mới do dự nói: "Lần này. . . "

Lần này cậu thật sự không phải cố ý.

Nhưng Tống Diên ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho cậu, chỉ ngẩn người ngồi dậy, lạnh lùng nói: "Cậu đúng là kẻ thù của tôi."

Nghiêm Trác dở sống dở chết, giờ lại bị lời nói của anh đâm thẳng vào người, nằm bẹp trong quan tài.

Cậu vẫn không quên kiên quyết nói: "Không, không phải chỉ một nụ hôn thôi sao?"

Không phải trước đây anh cũng có bạn gái rồi à, còn giả vờ là một cậu bé ngây thơ.

Hơn nữa, người thực sự thiệt thòi phải là cậu mới đúng, cậu chưa bao giờ nắm tay con gái chứ đừng nói là hôn, ngoại trừ những lần nhảy múa ở trường tiểu học.

Nói là vậy, nhưng cậu vẫn ho nhẹ một tiếng, cúi đầu không tự nhiên.

Nghiêm Trác chưa bao giờ nghĩ rằng nụ hôn đầu tiên của mình sẽ với một người đàn ông, hoặc nên nói là một người đàn ông mà cậu ghét cay ghét đắng như vậy.

Cậu rưng rưng nghĩ trong lòng: Gặp được Tống Diên đúng là tai họa tám kiếp.

Thế giới bên Nghiêm Trác đã "tan tành", bên Tống Diên cũng không kém.

Mặc dù anh vẫn không có biểu cảm gì, nhìn bên ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể biết được tâm trạng của anh lúc này qua vầng trán hơi giật giật và khóe môi mím chặt.

Nên mô tả nó như thế nào? Có lẽ nó giống như một chiếc thuyền bị lật úp trong rãnh nước, cả thuyền lẫn người bên trên.