Chương 16: Cảnh đánh ghen lớn.

Giang Ly cười nhạo: “Lời ngon ngọt ai cũng nói được, chú được đàn bà hoan nghênh như vậy làm sao chỉ có mình tôi được chứ.”

Kỳ Tư Diễn khởi động xe chạy, chạy càng lúc càng nhanh giống như muốn trút giận lên chân ga: “Chỉ có mình em.”

Giang Ly cố ý nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không để ý tới anh.

Trước khi Kỳ Minh bị phát hiện nɠɵạı ŧìиɧ cũng từng hứa với Giang Hiểu Đường như thế, lời như vậy cô lại càng không tin. Một giờ sau, tại cửa khách sạn Tuệ Phong.

Hai người theo hướng dẫn của người phục vụ vào phòng thay đồ trên tầng bốn của khách sạn, tiệc rượu này do đài truyền hình Linh Điểm của hành, mục đích là để cắm ơn các nhà đầu tư có liên quan và thông báo về việc chuyển đổi một số chương trình, Giang Ly đứng bên cửa sổ nhìn từng chiếc xe khác ô tô hạng sang chạy vào không thể không âm thầm chắc lưỡi hít hà.

"Thay quần áo." Kỳ Tư Diễn sau lưng cô nhắc nhở, anh mặc một bộ âu phục màu đen, đường may khéo léo tôn lên thân hình cao thẳng tắp của anh, , Giang Ly liếc mắt thấy đằng sau bày la liệt váy dạ hội rực rỡ, ngẫu nhiên chọn một chiếc váy lệch vai màu sâm panh.

Nếu không phải vì thấy Lam Yên cô sẽ không muốn ở cùng người xui xẻo này.

Soi gương, cô bối mái tóc đen nhánh của mình lên cao, để lộ một lọn tóc xoăn nhẹ bên thái dương, đôi môi ửng hồng như hoa hồng, chỉ cần thoa chút phấn trong nháy mắt đủ để gϊếŧ chết mọi sự tồn tại giống sao sáng.

Do luyện tập vũ đạo trong thời gian dài nên lưng của Giang Ly luôn thẳng, cổ thon, xương bướm lấp ló dưới lớp vải lụa, chiếc váy được trang trí bằng mạng che mặt bằng những viên kim sa mịn, lót ở mắt cá chân của cô thêm mảnh mai.

Kỳ Tư Diễn mỉm cười, không thể không nói: “Thật đẹp.”

Giang Ly không muốn nói chuyện với anh, hai người lần lượt đi vào sảnh tiếp tân, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào.

Cho tới bây giờ chưa từng thấy bên người Kỳ Tư Diễn có phụ nữ, hôm nay là sao?

Mọi người lễ phép chào hỏi, Giang Ly tìm kiếm bóng dáng của Lam Yên suốt quãng đường nhưng lại sợ mình bị lạc nên nắm chặt tay của Kỳ Tư Diễn, đột nhiên, cả hai được một người phụ nữ mặc chiếc váy màu đỏ tía ôm sát vào mông kéo lại.

Mùi nước hoa nồng nặc của cô ta tỏa ra, môi đỏ, tóc xoăn dài và một đôi mắt cáo. Giang Ly nhận ra đối phương người dẫn chương trình nổi tiếng Kiều Thi Nhã, chẳng qua lại không ngờ hôm nay trang phục cô ta lại gợi cảm đến vậy, đường kẻ mắt của Kiều Thi Nhã thật mỏng và dài đánh giá Giang Ly từ trên xuống dưới.

“Kỳ tổng.” Giọng cô ta giống như tiếng đàn từ suối trong veo, Kỳ Tư Diễn khẽ gật đầu đáp lại, cô ta cố tình làm vẻ kinh ngạc nhìn Giang Ly hỏi: “Vị này là?”

“Tôi là cháu gái của chú.” ." Giang Ly cướp lời.

Nghe thấy từ “cháu gái”, Kiều Thi Nhã ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, mỉm cười và nói: “Xin chào, chị là Kiều Thi Nhã.”

"Kỳ tổng, anh cũng thật là, cháu gái anh đẹp như vậy cũng không dẫn đến đài truyền hình cho chúng tôi gặp mặt một chút.” Thấy Giang Ly không phải đối thủ cạnh tranh, Kiều Thi Nhã tựa hồ nhiệt tình rất nhiều, Giang Ly nở nụ cười, bình tĩnh nói: “Tôi còn đang đi học nên không thuận tiện lắm.”

“Em học cái gì?” Kiều Thi Nhã nhấp ngụm rượu tò mò hỏi.

“Ballet.”

“Khó trách.”

“Em mới chuyển đến Long Thành không lâu, nếu em muốn chị có thể dẫn em đi mua sắm, đúng lúc chị cũng rảnh.”

“Cô ấy không cần.” Kỳ Tư Diễn ở bên cạnh lạnh lùng, Giang Ly thấy anh xụ mặt, bỗng nhiên nảy ra một ý, cố ý nói: “Chú, chú bận như vậy, càng có nhiều người đi với cháu không phải vui hơn sao?”

“Em không cần cô ấy quan tâm.”

Kỳ Tư Diễn không thể nhịn được nữa liếc cô một cái, kéo tay cô đi về phía trước, Giang Ly thoát ra cười nói với Kiều Thi Nhã: “Chị, xin lỗi, chú em không tiếp xúc nhiều với các cô gái.”

Kỳ Tư Diễn sậm mặt lại lại nghe thấy cô mặt mày hớn hở nói: “Chị có thể để lại Wechat không, có thời gian em mời chị đến nhà ăn cơm.”

Thêm một người quấn lấy Kỳ Tư Diễn, đến lúc đó anh không còn sức để ý tới cô.

“Được.”

Kỳ Tư Diễn kéo cô vào góc tường, cúi xuống nói nhỏ bên tai: “Ly Ly, em còn dám nói nhảm nữa có tin rồi làm em đến khi em không thể xuống giường không?”

Giang Ly đột nhiên đỏ mặt, tên lưu manh này thật sự có thể nói một câu như vậy ở nơi công cộng.

“Thì sao?” Cô chống lại đôi mắt híp của anh: “Chú không thích cô ấy sao?”

Đôi môi Kỳ Tư Diễn căng chặt muốn nói lại thôi, tất nhiên anh cực kỳ bất mãn với hành động của Giang Ly.

“Này, lão Kỳ.” Hai người đang giằng co, một giọng khinh bạc vang lên sau lưng, người nói mặc một bộ vest thiết kế màu xanh, anh ta không thắt cà vạt, tóc buông xõa ngang trán, giữa hai lông mày có chút ngang tàng:

“Mới hai năm không gặp ăn chay sao?” Khóe miệng người đàn ông nhếch lên, anh ta trêu ghẹo nhìn Giang Ly: “Không tệ, thật xinh đẹp.” “Nói chuyện chú ý một chút.” Kỳ Tư Diễn xụ mặt, tỏ ý anh ta câm miệng.

Giang Ly liếc nhìn trang phục trên người đàn ông, anh ta đang mặc một chiếc Richard Mille trị giá hàng triệu đô la, chiếc bông tai bằng đá sapphire trên tai phải của anh ta lóe lên dưới ánh đèn, như thể anh ta muốn viết hai chữ ‘Tôi giàu có’ lên mặt.

So với Kỳ Tư Diễn khó hiểu này cô lại càng cảm thấy hứng thú với anh chàng đẹp trai này hơn: “Người này là?” “Chú.”

“Chú??”

Người đàn ông mở to hai mắt lúng túng nhìn Giang Ly: “Xin lỗi tôi tưởng hai người là tình nhân.” Anh ta thoải mái đưa tay ra, mặt tràn đầy tự tin nói: “Tôi là Cố Kiêu là bạn ở Mỹ của lão Lỳ, nhỏ hơn anh ấy hai tuổi xem như là em trai.”

“Chào anh.”

Giang Ly mới vừa đưa tay ra liền bị đẩy về, Kỳ Tư Diễn chợt ngăn trước mặt hai người, mặc không đổi sắc nhìn Cố Kiêu: “Tôi bắt tay với cậu là được.”