Chương 17: Bình dấm chua Kỳ Tư Diễn.

“Bảo vệ kỹ vậy sao?” Cố Kiêu nhướng mày nói: “Lão Kỳ, có ngày cậu cũng sẽ làm vậy với bạn gái thì tốt.”

“Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi tên em.” Anh ta nhìn Giang Ly.

“Tôi là Giang Ly.”

“Tên đẹp.” Cố Kiêu cười vỗ vai Kỳ Tư Diễn: “Lão Kỳ, lần trước chúng ta chưa nói xong chuyện đầu tư vào khách sạn đâu.”

Kỳ Tư Diễn ừ một tiếng: “Đợi lát rồi nói.”

Anh kéo Giang Ly ra sau quầy bar, người phụ nữ trước mặt anh đang cầm một ly rượu đỏ, mặc một chiếc váy màu xanh lam đung đưa, mái tóc dày che mất nửa khuôn mặt, nhưng cũng không che được vẻ tao nhã.

Dáng người uyển chuyển yêu kiều, phong thái ngời ngời, Giang Ly nhận ra đây chính là người cô muốn gặp nhất đêm nay - Lam Yên.

Được mệnh danh là thiên tài trong giới múa, Lam Yên chỉ mới ở tuổi bằng cô đã từng đoạt huy chương vàng tại cuộc thi múa ba lê quốc tế Varna, được mời biểu diễn múa đơn tại Sảnh vàng vào đêm giao thừa, cô ấy đã giành được nhiều giải thưởng trong và ngoài nước không đếm xuể nhưng cô luôn kín tiếng, hiện tại cô ấy đã lùi về sau màn ảnh, tìm kiếm tài năng mới ở Long Thành và tham gia công việc giảng dạy.

Giang Ly ngừng thở đi về phía Lam Yên, làn da cô ấy trắng nõn mềm mại, xung quanh rạng rỡ hoàn toàn không giống một người phụ nữ đã bốn mươi tuổi.

"Kỳ tổng." Nhìn thấy Kỳ Tư Diễn, Lam Yên lễ phép chào hỏi, Kỳ Tư Diễn đem Giang Ly đẩy tới trước người: “Đây là cháu của tôi.”

“Cô Lam.” Giang Ly căng thẳng xoắn hai tay vào nhau, nhỏ giọng chào hỏi, Lam Yên cười dịu dàng với cô, sau đó trêu ghẹo Kỳ Tư Diễn: “Con bé rất đẹp nhưng lại không giống cậu.”

“Tôi nghe nói cô Lam là khách mời của phỏng vấn ‘Lắng nghe’ sắp tới.”

Kỳ Tư Diễn giải thích cho Giang Ly: “Đến lúc đó có muốn đến hiện trường không?”

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Giang Ly, Lam Yên mím môi cười: "Hai năm qua tôi không xuất hiện trên TV nên tôi hơi ngại sân khấu."

Hai mắt Lam Yên như tràn ngập ánh sao lơ đãng nhìn Kỳ Tư Diễn: “Thật ra lúc đầu đài truyền hình gửi thư mời mấy lần.”

"Lúc đầu tôi cũng không coi trọng, đến khi anh ấy nói đối với người quan trọng nhất định phải tổ chức buổi phỏng vấn này nên tôi mới đến đây.” Lam Yên nói xong còn trêu ghẹo: “Không biết người quan trọng là ai đây?”

Giang Ly mơ hồ nhìn Kỳ Tư Diễn, đối phương nuốt yết hầu, sắc mặt không đổi nói: “Cô trò hai người cứ nói chuyện một lúc đi.”

Kỳ Tư Diễn xin phép đi trước, mấy phút sau có một bài phát biểu của CEO, mọi người rối rít tập trung đông đủ, Giang Ly tranh thủ ngồi cạnh Lam Yên, hai người vừa trò chuyện được một lúc liền thấy Cố Kiêu bên ngoài đám đông.

Giang Ly ngoắc ngoắc tay với anh tỏ ý gọi anh ta tới, Cố Kiều ngồi bên phải cạnh cô còn cố ý thở dài.

“Này, thật may là người đó đang ở trên sân khấu, nếu không tôi còn không có cơ hội nói chuyện với em.” Thân hình anh ta cao nhất, trong lời nói còn có chút thờ ơ.

“Ly Ly, hay là chúng ta thêm Wechat đi?”

Giang Ly mới vừa chuẩn bị trả lời, liền nhìn thấy ánh mắt Kỳ Tư Diễn trên bục đột nhiên quét qua, thấy Cố Kiêu bên cạnh cô mặt đen lại: “Chào buổi tối, tất cả các nhà đầu tư, hoan nghênh đến dự tiệc chiêu đãi tối nay, tôi là CEO tập đoàn Tây Nam Kỳ Tư Diễn.”

Khi Kỳ Tư Diễn nhìn về phía xa, phong thái của anh ta trở lại bình thường, tự tin và lãnh đạm, Giang Ly không thể hiểu anh ta đang nói gì về lợi tức đầu tư, và những lời nói như thay đổi số liệu.

Cô chỉ cảm thấy mặt mấy người đổi sắc nhìn nhau.

Cố Kiêu không có hứng thú nghe Kỳ Tư Diễn lải nhải, lúc này còn đang hứng thú với cô gái nhỏ thanh thuần khiến người khác thoải mái bên cạnh, vì vậy anh chạm nhẹ khuỷu tay của cô: “Chú em rất lợi hại.”

Giang Ly hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

"Đây là có ý gì?” Cố Kiêu suýt nữa cười ra tiếng: “Tôi còn tưởng em trẻ tuổi như vậy sẽ sùng bái anh ta.” “Sùng bái.” Giang Ly hỏi lại: “Trên đời cũng có nhiều người nhiều tiền không lẽ ai tôi phải sùng bái hết sao?”

“Cũng đúng.” Cố Kiêu đáp lại: “Anh ta không hiểu phong tình chắc chắn sẽ rất nhàm chán.”

“Cho nên…chúng ta có thể thêm Wechat không? Tôi mới về nước, sau này sẽ dẫn em đi chơi.”

Kỳ Tư Diễn cứ nói được hai câu là cứ liếc mắt nhìn Giang Ly, cô bị nhìn chằm chằm có chút phiền dứt khoát lấy điện thoại ra nói lớn: “Được.”

Sau khi phát biểu, Kỳ Tư Diễn bước xuống và đi thẳng về phía Cố Kiêu.

"Lão kỳ." Cố Kiêu đưa ly rượu, cười nói: “Lần này anh có dự án gì có thể cùng em chia?”

Kỳ Tư Diễn siết chặt ly rượu trong tay, hỏi anh ta: "Vừa rồi cậu đã làm gì với Ly Ly?”

“Hả?” Cố Kiêu không phản ứng kịp: “Hỏi liên lạc sao thế?”

“Haiz, cô gái lớn như vậy em không thể theo đuổi sao?” Anh ta cợt nhã: “Lão Kỳ, anh quản nhiều quá.”

“Hai người cũng không phải là tình nhân, căng thẳng như vậy làm gì, em như thế nào anh còn không tin tưởng sao? Mặt Kỳ Tư Diễn lạnh lẽo, đáy mắt đen như đầm nước xoáy sâu, toát ra nguy hiểm: “Ai nói chúng tôi không là tình nhân?”

Trong ánh mắt đối phương kinh ngạc mở lớn dường như anh đã đoán được Cố Kiêu đang định hỏi gì tiếp tục nói: “Cậu đừng tham gia vào, trong lòng tôi hiểu rõ.”