Chương 13: Hôn kỳ xác định tại ba tháng sau, nước sông tan băng, xuân về hoa nở

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đầu xuân năm thứ hai, vật nhỏ như lễ vật giáng lâm xuống hoàng cung.

Khi đó Triệu Kiểu đã không cho phép Triệu Anh Tề xưng hô vật nhỏ với nữ nhi nữa, hắn mở vạt áo, vén cái yếm lên, ôm nữ nhi nho nhỏ mềm mại cho bú sữa, mất hứng trừng Triệu Anh Tề một cái, ngươi mới là vật nhỏ.

Triệu Anh Tề đυ.ng chỗ khó, gọi vật nhỏ lâu như vậy rồi, đột nhiên không cho gọi nữa.

Triệu Kiểu dùng khăn tay lau sữa ở khóe miệng nữ nhi, bỏ vào trong nôi ru ngủ. Triệu Anh Tề tự giác lại gần ngậm đầu ngực Triệu Kiểu, giúp hắn "dọn dẹp" chỗ sữa còn lại. Sữa của Triệu Kiểu quá dư dả, mỗi lần vật nhỏ đều ăn không hết, Triệu Anh Tề lo lắng số sữa tích lại nhiều dẫn đến hư hỏng, treo gương mặt già nua đi ăn cơm thừa của hài tử.

Sữa còn lại quá nhiều, ngực Triệu Kiểu cũng rất chướng đau, vì vậy ôm cổ Triệu Anh Tề, ngầm cho phép hành vi của hắn. Nhưng hắn không cho Triệu Anh Tề gọi nữ nhi là vật nhỏ, Triệu Anh Tề còn có chút không phục, Triệu Kiểu liền giảng đạo lý cùng hắn, "Ta gọi ngươi là lão già, ngươi có đồng ý không?"

Triệu Anh Tề càng không phục, phun nãi tiêm nhuyễn hồng từ trong miệng ra, lớn tiếng hô: "Ta như thế này mà già? Có ngày nào ta bỏ đói ngươi không?"

Sau đó hài tử vừa ngủ liền bị ồn ào của hắn làm tỉnh giấc, kéo cổ họng không ngừng la khóc.

Triệu Kiểu mặt mũi tối sầm, vội vàng ôm hài tử vào trong ngực, vỗ lưng ru ngủ. Vật nhỏ chôn trong l*иg ngực hắn, miệng nhỏ ngậm lấy nhũ hoa dùng sức mυ"ŧ vào, phát hiện một giọt sữa cũng không còn. Triệu Kiểu thấy vậy liền nhìn về phía Triệu Anh Tề nổi nóng, hắn vốn định nói "Triệu Anh Tề xảy ra chuyện gì ", nhưng vì quá gấp, ra khỏi miệng lại thành "Lão già nhà ngươi xảy ra chuyện gì".

Triệu Anh Tề so với Triệu Kiểu lớn tuổi hơn không ít, vừa nghe gọi lão già, như bị giẫm trúng cái chân đau, vung tay dặn dò vυ" em ôm hài tử đi, vừa đóng cửa điện liền mang Triệu Kiểu lăn lên giường, ngậm đầu ngực hắn kéo y phục hắn, "Lão già thì làm sao, lão già vẫn có thể làm ngươi khóc lóc xin tha như thường."

Triệu Kiểu lấy chân đạp hắn, ngoại bào nửa rơi treo móc ở trên vai, lộ ra cần cổ, dây áo yếm quấn quýt cùng dây đỏ, một đoạn eo nhỏ mảnh khảnh lộ ra, cái mông cong lên cố bò ra ngoài, bị Triệu Anh Tề nắm lấy mắt cá chân lôi kéo trở về.

Triệu Anh Tề tay chân lanh lẹ, một phát túm rơi quần của hắn, moi bình thuốc mỡ dưới gối đầu, quét đủ thuốc liền hướng tới bôi vào tiểu hoa môi, hung ác nói: "Lão già hiện tại muốn thao ngươi."

Thời điểm Triệu Kiểu bị tách hai chân, cưỡng ép xen vào, siết nắm đấm nhỏ một bên khóc một bên đập bờ vai hắn, âm thanh run rẩy đến kỳ cục, "Ngươi sao lại phiền như vậy, không biết xấu hổ, nói đến là đến."

Triệu Kiểu nước nhiều, chạm nhẹ liền ứa ra nước. Ở trên đôi mắt rung rưng, ở dưới tiểu thịt hoa cũng rung rung ứa ra tiếng nước. Triệu Anh Tề thẳng lưng ra sức đâm vào, cúi đầu ôm hắn, "Ta cũng không cần mặt mũi."

Triệu Kiểu bị hắn làm đến ngất ngây, hai chân treo bên eo, cổ họng chực suyễn, chờ hắn nhớ ra phải nhắc Triệu Anh Tề không được bắn ở bên trong, Triệu Anh Tề đã ngắt lấy eo hắn bắn xong. Triệu Kiểu bối rối, ứa nước mắt hỏi hắn "Mang thai nữa thì làm sao bây giờ?"

Triệu Anh Tề ôm hắn đi tẩy rửa, đào móc tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trong ra, gặm cần cổ hắn liên tục dụ dỗ lừa gạt, "Không mang thai được. Ta sao có thể lợi hại như vậy? Một lần là trúng phóng."

Kết quả sợ cái gì đến cái đó, hai người lại trúng số.

Triệu Kiểu nghe xong thái y báo hỉ, một câu cũng không nói, khóa trái cửa điện cửa, không cho phép Triệu Anh Tề tiến vào. Hiện tại hắn đã có nữ nhi, không cần Triệu Anh Tề cũng có thể ngủ. Hơn nữa hắn cũng không cần cùng Triệu Anh Tề thành hôn, hắn muốn mang nữ nhi về nhà mẹ đẻ.

Nguyên bản hôn kỳ xác định tại ba tháng sau, nước sông tan băng, xuân về hoa nở, thích hợp làm hỉ sự.

Đại hôn là Triệu Anh Tề mặt dày mày dạn quấn lấy Triệu Kiểu đòi hỏi.

"Chờ vật nhỏ lớn thêm vài tuổi, ta sẽ phong nàng đương Hoàng thái nữ, ở đại điển sắc phong mọi người khẳng định sẽ hỏi ta, mẫu phi nàng là ai. Ta liền nói, mẫu phi nàng chính là Triệu Kiều Kiều. Mọi người lại hỏi, hài tử đều có, các ngươi sao còn không kết hôn. Vậy ta chỉ có thể mặt mày xám xịt nói cho người khác biết, Triệu Kiều Kiều ghét bỏ ta không có tiền không có văn hóa, không muốn cùng ta kết hôn. Ta mất mặt thì không sao, nhưng vật nhỏ làm sao bây giờ, mẫu phi nàng không chịu thừa nhận nàng, trong lòng nàng chắc chắn rất khổ sở..."

Triệu Kiểu ôm hài tử cho bú sữa, bị hắn cằn nhằn bên tai đến phiền, "Ngươi chọn ngày tốt đi, khi nào thì làm lễ thành hôn?"

Vật nhỏ tên là Triệu Nam Dương.

Tên là Triệu Kiểu lấy, hắn nói con do hắn sinh, nhất định phải lấy họ hắn. Triệu Anh Tề nghĩ thầm, lấy họ ai cũng có khác gì nhau, còn không phải đều là họ Triệu. Triệu Kiểu lắc đầu một cái, sửa lại suy nghĩ của hắn, không phải, ta là Nam Dương Triệu, ngươi là Vân Xuyên Triệu.

Quê quán cao tổ đương triều độ giang xưng đế là tại Giang Bắc Vân Xuyên, do vậy hoàng thất dòng chính đều là Vân Xuyên Triệu thị, Triệu Kiểu là người Nam Dương vương phủ nhưng là tôn thất bàng chi của Nam Dương Triệu thị. Xác thực không giống nhau lắm.

Triệu Anh Tề đỡ trán, "Tất cả đều nghe theo ngươi, họ nàng chính là Nam Dương Triệu."

Để chứng minh vật nhỏ họ chính là Nam Dương Triệu, Triệu Kiểu phải vắt hết óc, cuối cùng quyết định thẳng thắn gọi là Triệu Nam Dương.

Trước đại hôn nửa tháng, Triệu Kiểu bị Triệu Anh Tề đầu cơ trục lợi lừa có thai, trong cơn tức giận mang theo hai đứa bé chạy.

Trong bụng mang một đứa, trong ngực ôm một đứa, không quay đầu lại bỏ lên xe ngựa.

=================

editor: tui cũng k ngờ a Triệu mạnh v, 1 phát dính luôn, 2 phát dính 2 :v