Chương 12: Bởi vì hắn không có tức phụ nhi*, ta có

*vợ nhỏ

Triệu Kiểu vừa mở mắt ra liền muốn gặp ca ca, hắn không yên lòng.

Triệu Anh Tề đang ngủ, bỗng dung bị Triệu Kiểu lắc cánh tay lay tỉnh, nằm nhoài trên lỗ tai không ngừng líu ra líu ríu, "Triệu Anh Tề, ngày hôm qua đã nói rồi mà, ta cho ngươi ôm ngủ, buổi sáng ngươi liền cho ta gặp ca ca."

Triệu Anh Tề kiên cường chống đỡ mí mắt, liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ còn chưa sáng tỏ, phân tích: "Tổ tông, ca ca của ngươi bây giờ còn chưa dậy đâu."

"Không có", Triệu Kiểu lắc đầu một cái, có lý có tình phản bác hắn, "Ca ca ta mỗi ngày đều dậy sớm luyện kiếm, không lười biếng giống ngươi."

Đây căn bản không phải vấn đề lười biếng hay không lười biếng, Triệu Anh Tề hỏi hắn, "Kiều Kiều, ngươi có biết tại sao ca ca ngươi dậy sớm vậy không?"

Triệu Kiểu suy nghĩ một chút, "Đó là bởi vì ca ta sống có nề có nếp."

"Không đúng", Triệu Anh Tề ôm Triệu Kiểu eo, cả người thích ý nằm ở trên giường, kiêu ngạo nói, "Bởi vì hắn không có tức phụ nhi, ta có."

Đạo lý này đó ném hết cho chó ăn. Triệu Kiểu nghĩ thầm, trước đây Triệu Anh Tề còn giữ mặt mũi, hắn yêu thích nhắm mắt vùi trong l*иg ngực của Triệu Anh Tề, cùng hắn bám giường ngủ nướng. Nhưng sau này Triệu Anh Tề vứt hết liêm sỉ không biết xấu hổ, hắn không quá thích nữa.

Triệu Kiểu nghi vấn ngược lại, "Vậy ca ta sao lại không có tức phụ nhi?"

Triệu Anh Tề có chút đau đầu, loại chuyện tình ái này phải hỏi bản thân Triệu Ngập, hắn làm sao biết được tại sao là tại sao. Chính hắn còn chưa hiểu rõ đây. Nếu hắn biết cách khiến Triệu Kiểu cam tâm tình nguyện làm tức phụ nhi của hắn, còn cần gì phải bá vương ngạnh thượng cung đóng kín cửa làm chuyện cưỡng chế, thiếu chút nữa dọa chạy tức phụ nhi.

Vì vậy bịa chuyện, "Kiều Kiều, tiền bạc trong tay hắn đều gửi cho ngươi, không có tiền tất nhiên không cưới được vợ rồi."

Triệu Kiểu nghe mà tưởng thật.

Chờ Triệu Ngập mang theo kiếm vừa đến, nguyên bản Triệu Kiểu đang vùi trong l*иg ngực của Triệu Anh Tề thấy vậy lập tức vọt ra ngoài, moi ngân phiếu từ hầu bao thêu hoa thϊếp thân ra, không nói hai lời nhanh chóng nhét vào tay ca ca, "Ca, có phải ca không có tiền không."

Mấy tháng nay vừa kiếm tiền vừa tìm người, biến cửa hàng mới khai trương thanh cửa hiệu đệ nhất kinh thành, kiếm lời đầy túi - Triệu Ngập, nghe hắn nói như vậy cả người mông lung như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, "Kiều Kiều, sao ta lại không có tiền chứ?"

Triệu Kiểu nói, "Nhưng tiền của ngươi đều gửi cho ta hết mà."

Triệu Ngập có chút ngượng ngùng, nhét tiểu hầu bao lại bên hông hắn, "Cũng không phải đều gửi hết cho ngươi, ca ca vẫn để lại cho mình một chút."

Ý từ một chút chính là rất nhiều.

Triệu Anh Tề không nói một lời từ sau lưng ôm ngang Triệu Kiểu lên, thả lại sàng tháp, ngồi chồm hỗm trên mặt đất nắm chặt hai bàn chân nhỏ trần trụi, giúp hắn mang tất, "Chân trần chạy khắp nơi, không thấy lạnh sao?"

Triệu Kiểu đáp, "Có thảm trải nền, không lạnh."

Triệu Anh Tề liền nói, "Không lạnh cũng phải mang."

Không lạnh tại sao vẫn phải mang, Triệu Kiểu nói không lại hắn, rung rung nước mắt ôm ca ca cáo trạng, "Ca, Triệu Anh Tề bắt nạt ta."

Triệu Ngập suy nghĩ một chút, "Hắn không bắt nạt ngươi, hắn nói đúng."

Triệu Kiểu ưỡn bụng lớn dựa vào trên người Triệu Anh Tề, "Hắn bắt nạt ta, hắn làm lớn bụng ta, còn không cho ta về nhà."

Hắn bắt nạt ngươi vậy ngươi còn đỡ kiếm giúp hắn, Triệu Ngập chỉ tiếc mài sắt không thành kim, sờ sờ vỏ kiếm, ngón tay rục rịch, "Ca giúp ngươi chém hắn."

Triệu Kiểu nghe thấy sốt ruột, trên bả vai còn quấn vải băng, như gà mẹ che trước mặt Triệu Anh Tề, bật thốt lên: "Ca chém hắn làm gì?"

Đến mức này rồi coi như Triệu Ngập đã thấy rõ, bắp cải nhà hắn đã bị heo ăn đến nghiện.

Buổi tối Triệu Anh Tề ôm Triệu Kiểu trong ổ chăn kề tai nói nhỏ, đau lòng cho ta vậy sao.

Triệu Kiểu nghĩ thầm, chém ngươi xong không ai ngủ với ta, hầu hạ ta. Nhưng hơi thở Triệu Anh Tề quá nóng, nóng đến độ lỗ tai của hắn chẳng hiểu vì sao đột nhiên lại hiện lên màu đỏ nhợt nhạt.

"Tai sao lại đỏ như vậy?" Triệu Anh Tề có chút lo lắng, mu bàn tay sờ trán Triệu Kiểu ước lượng đo nhiệt độ cơ thể, "Không phát sốt mà." Hắn nhỏ giọng thầm thì, trực tiếp dán trán mình lên trán Triệu Kiểu, khoảng cách gần gũi cảm thụ nhiệt độ thân thể hắn.

Triệu Anh Tề không phải lo lắng suông, bình thường lúc tai Triệu Kiểu đỏ thì không lâu sau sẽ phát sốt.

Thời điểm vừa tới kinh thành Triệu Kiểu luôn sinh bệnh, hắn xa lạ tất cả mọi thứ ở kinh thành, khí hậu, đồ ăn, thủy chất, rồi còn không thể không mang một thân bệnh tật đi tham gia những yến hội không dứt trong hoàng cung. Triệu Kiểu và Triệu Anh Tề cùng nhau vượt qua cửa ải thứ nhất vào cuối năm ở kinh thành, khuya đêm đó bỗng dưng thân thể nóng lên, sốt cao mãi không hạ. Ban ngày hoàng cung tổ chức yến hội, tiên đế bất quá chỉ nhẹ nhàng ban rượu một câu, lại khiến tiểu thế tử Nam Dương vương phủ từ trước đến nay chưa bao giờ ngửi qua mùi rượu bị ép uống hết ba ly rượu đầy. Đến khi hắn quay về vương phủ, trong dạ dày đã nôn đến trống rỗng, lòng bàn tay siết chặt tay áo của lễ phục rườm rà tinh xảo, bởi vì quá dùng sức, vải tay áo có chút nhăn nheo, hai chân nhũn ra ngã quắp trên người Triệu Anh Tề, giọng nói mơ màng, "Triệu Anh Tề, sau này ngươi làm hoàng đế, không được ép ta uống rượu..."

Số rượu Triệu Anh Tề bị ép uống so với hắn còn nhiều hơn mấy lần, cả người ngập mùi rượu ôm hắn trở lại phòng ngủ, sắc mặt Triệu Kiểu tái nhợt như tờ giấy trắng khiến một người từ khi sinh ra cố kị từng hành động lời nói như hắn không nhịn được dặn dò thêm vài cách sinh tồn trong kinh thành, "Kiều Kiều, ngươi nhịn một chút, chỉ mấy năm nữa thôi."

Ngay đêm đó Triệu Kiểu sốt cao, bên tai đỏ bừng, thân thể nóng hừng hực như lò lửa nhỏ, nằm nhoài trong l*иg ngực Triệu Anh Tề cọ cổ của hắn. Triệu Anh Tề nhéo mũi hắn, ép hắn uống thuốc, dùng khăn mặt ẩm ướt từng chút từng chút một giúp hắn lau chùi thân thể hạ nhiệt độ, nhưng sau một hồi, sờ trán hắn, cơn sốt vẫn không lui.

Giống như bây giờ.

Triệu Anh Tề ôm Triệu Kiểu vào trong ngực, trán chạm trán, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may là không phát sốt.

"Do trong phòng quá nóng." Triệu Kiểu mắt to trừng mắt nhỏ cùng hắn, nhẹ nhàng đυ.ng đυ.ng chóp mũi của hắn, ghét bỏ nói: "Ngươi đừng lại gần ta như vậy."

Có chết hắn cũng không thừa nhận mình đang thẹn thùng.

Triệu Anh Tề nhịn không được mổ mổ lên môi hắn, mổ thành công xong cấp tốc nói sang chuyện khác, "Vết thương trên vai còn đau không?" Chỉ cần hắn dời đề tài đủ nhanh, cái đầu nhỏ bé của Triệu Kiểu sẽ không phản ứng kịp vừa nãy xảy ra chuyện gì.

Triệu Kiểu quả nhiên không phản ứng lại, sau khi suy nghĩ một chút nói cho hắn biết "Còn đau một chút."

Triệu Anh Tề nghe vậy yên tâm. Triệu Kiểu nói "Có đau một chút " ý tứ chính là "Không đau", "Đặc biệt đau" chính là "Có một chút đau", duy chỉ vừa rơi nước mắt vừa nói "Đau chết luôn" mới là "Đặc biệt đau".

Trên vai Triệu Kiểu còn đau một chút, thế nhưng trước ngực chướng đến đặc biệt đau. L*иg ngực hắn lúc trước không trải qua phát dục, mãi đến tận khi mang thai mới đột nhiên nhô lên, Triệu Kiểu bị tuyến sữa phát triển hành hạ phải khổ sở chịu đựng, mấy ngày nay càng nghiêm trọng hơn, bất cứ lúc nào yếm đỏ cũng có thể bị sữa tràn ra thấm ướt. Hắn vén áo yếm, nhích qua cho Triệu Anh Tề đầu ngực sưng lên to hồng hào của mình, cau mày nói: "Bị tràn sữa, ngươi đáng trách."

Theo lý thuyết phải chờ tới khi vật nhỏ sinh ra mới có sữa, Triệu Anh Tề ban đầu ngửi thấy mùi sữa trên người Triệu Kiểu bị dọa cho phát sợ, hỏi thái y mới biết đây là vấn đề thể chất, không ảnh hưởng thân thể, vì vậy yên tâm lớn mật nằm nhoài trên ngực Triệu Kiểu gặm cắn.

Triệu Anh Tề thành thạo cuốn lấy eo Triệu Kiểu, há miệng ngậm lấy viên đậu đỏ sưng to như anh đào chín rộ, mυ"ŧ vào, sữa lỏng thuần trắng thấm ướt khóe miệng, đầu lưỡi cảm nhận một luồng hương sữa đậm đến sặc người.

Triệu Kiểu ngực chướng không chịu nổi, lúc bắt đầu chỉ nghĩ đến việc ép sữa ra. Nào ngờ ngắn ngủi mới mấy tháng, lại luyện ra tật xấu phải ngậm đầu ngực hắn mới ngủ được của Triệu Anh Tề, không biết xấu hổ, đồ ăn của hài tử cũng muốn cướp.

* * * * * *

Tác giả có lời muốn nói:

Rất nhanh sẽ kết thúc nha.