Chương 11: Như hai con chim nhỏ, mềm mại hồ đồ, nhô đầu ra....

"Chờ vật nhỏ sinh ra, ta liền cử hành hôn sự cùng ngươi hồi Nam Dương."

Triệu Anh Tề không nói tiếp nửa câu sau—— về nhà thăm nhà mẹ đẻ thì có thể, thăm xong nhất định phải trở về.

Bất quá Triệu Kiểu cũng không phải người dễ gạt, Triệu Anh Tề đường hoàng nói nửa ngày, nói chắc như đinh đóng cột, có thể nói một cách thẳng thừng, còn không phải muốn lừa hắn sinh con sao. Triệu Kiểu trong lòng tức giận, vành mắt đỏ trừng hắn, "Đừng nghĩ tiếp tục lừa gạt ta, ngươi chính là muốn gạt ta sinh con. Ta không cần chờ đến khi vật nhỏ sinh ra, ta muốn về nhà ngay bây giờ."

"Sao có thể lừa ngươi sinh con?" Triệu Anh Tề cảm thấy oan ức, buông tay ra, "Ngươi tính toán thời gian thử xem, hài tử có phải hoài từ ngày đó ta từ thái miếu trở về hay không. Khi đó tâm tình ta hoảng hốt, nghĩ thế nào cũng không thể để ngươi bỏ lại ta chạy trốn, mới không khống chế được cưỡng bức ngươi một lần. Không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy, trực tiếp mang bầu."

"Vậy cuối cùng đều là lỗi của ta sao?" Triệu Kiểu nhớ tới ngày ấy, thanh âm lại bắt đầu nghẹn ngào. Sự tình ngày ấy phát sinh, đến nay hắn vẫn ghi lòng tạc dạ, dù đã liều mạng muốn lãng quên, nhưng vẫn như trước, không thể thoát khỏi bất luận một chi tiết nhỏ nào."Ngươi nói chỉ một lần thôi sao? Khắp người ngươi máu me bẩn thỉu từ thái miếu trở về, vừa không súc miệng, vừa không tẩy rửa, mùi vị trên người tanh tưởi quái lạ, ta còn chưa nói được hai câu, đã nắm cổ tay ném ta lên giường, như chó điên cắn xé y phục ta, ngắt eo biến đổi trăm ngàn phương pháp dằn vặt ta cả buổi tối..."

Triệu Anh Tề không phục, ngoại trừ lần đó có lần nào trước khi lên giường với Triệu kiểu mà hắn không tẩy rửa sạch sẽ, "Đó là chuyện gấp bất khả kháng. Vợ ta, dự định bỏ ta mà đi, ta không gấp đến độ biến thành chó điên, chẳng lẽ có thể ung dung thong thả không nhanh không chậm quay về phòng ngủ tẩy rửa thay y phục, ta vô tâm như vậy sao?"

"Cái ta nói tới là vấn đề rửa ráy sao?" Triệu Kiểu nhìn hắn càng nói càng hăng hái, tức giận cả người phát run, giơ tay tát một cái lên mặt hắn, không cẩn thận động phải vết thương trên vai, đau đến nói không ra lời.

Mắt thấy Triệu Kiểu cắn môi run cầm cập, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, Triệu Anh Tề sờ sờ dấu tay trên mặt, không còn dám làm càn, tay chân lanh lẹ thay hắn dỡ xuống băng gạc thấm máu trên vai, khử trùng thoa thuốc mới, vừa cẩn thận băng bó lại vết thương, đỡ hắn chậm rãi nằm xuống, vừa hỏi han ân cần: "Ta da mặt dầy như vậy, đánh xong mặt của ta, tay ngươi sẽ bị đau nha. Lần sau nếu thấy ta không vừa mắt, ngươi không cần tự mình động thủ, chỉ cần mắng ta một câu, ta tự động thủ tát mình được không."

Vật nhỏ trong bụng như cảm nhận được cảm xúc của cơ thể mẹ, bắt đầu ầm ĩ lợi hại, không ngừng đạp bụng hắn, đầu óc Triệu Kiểu quay cuồng, vỗ về bụng rơi nước mắt, "Đánh ngươi có ích lợi gì, đáng đời ta sinh con cho ngươi..."

"Hài tử là ngươi sinh cho ta nha, mặt mũi ta sao lại lớn như vậy?" Triệu Anh Tề không triệt, "Ngươi so với người khác còn lợi hại hơn nhiều, một lần trúng thầu lớn bụng, ta chẳng lẽ phải mặt mũi tối sầm bưng bát thuốc sẩy thai lại đây, dữ dằn rống lên với ngươi, Triệu Kiều Kiều, mau phá bỏ hài tử, ta không muốn. Sau đó nắm cằm ngươi rót thuốc vào miệng ngươi? Vậy ngươi còn không liều mạng với ta à?"

Triệu Kiểu bị hắn chọc tức nở nụ cười, "Ta so với người khác lợi hại hơn? Ta có lợi hại đến mức nào, cũng không thể tự mình một người hoài thai được!"

Triệu Anh Tề đầu đầy mồ hôi, nhất thời không phản ứng lại ý tứ trào phùng của Triệu Kiểu, chỉ thấy hắn cười, hí hửng mò bụng hắn, "Ta cũng lợi hại, hai ta đều lợi hại."

Hắn còn rất kiêu ngạo.

Mỗi lần Triệu Kiểu nghe hắn nói đều tức giận đầy bụng, thẳng thắn quay lưng lại không chịu lên tiếng. Triệu Anh Tề mặt dày mày dạn theo sát lại đây, ôm eo hắn sờ loạn, thì thầm xin đêm nay ngủ cùng, bị một cước của Triệu Kiểu đạp xuống giường, ngươi trước tiên đi rửa ráy cho ta. Triệu Anh Tề nghĩ đẹp vô cùng, đây là ý tứ tắm xong có thể ngủ cùng sao, tủm tỉm bò xuống đi tắm. Triệu Kiểu nhăn mũi, ngửi tay áo của mình, một luồng máu tanh khó ngửi, liền mở miệng gọi hắn trở về, chờ chút, ta cũng phải tắm.

Triệu Anh Tề khó dễ nhìn hắn, "Kiều Kiều, vai ngươi có thương tích, không thể dính nước."

Vết thương dính nước dễ nhiễm trùng, đặc biệt đau. Triệu Kiểu run lập cập, vốn định thôi, nhưng nghĩ lại ban ngày Triệu Anh Tề trên xe ngựa ấn hắn làm một lần, còn chưa thanh lý. Tuy rằng không đi vào trong, nhưng hắn vẫn cảm thấy trên người dinh dính khó chịu, vì vậy chỉ tay sai sử Triệu Anh Tề, "... Vậy ngươi lấy nước lại đây, lau cho ta một chút."

Chẳng bao lâu Triệu Anh Tề bưng chậu đồng đựng nước nóng trở về, bây giờ hắn làm mấy việc này rất nhuần nhuyễn. Từ cái lần Triệu Kiểu thuyết phục thị nữ thϊếp thân lấy hoa hồng tây tạng bỏ vào thuốc dưỡng thai, hắn không cho phép bất luận người nào hầu hạ bên cạnh Triệu Kiểu nữa, mọi việc tự thân vận động.

Triệu Kiểu đưa lưng về phía hắn giải khai cái yếm, vai phải hắn bị thương, không nhấc lên nổi, thật gian nan dùng tay trái mò sau cổ, lục lọi kéo dây buộc ra. Hắn nghe thấy âm thanh Triệu Anh Tề thả chậu đồng xuống, động tác ngừng lại, quay đầu nhìn hắn, "Triệu Anh Tề, mau đến giúp ta."

Triệu Kiểu bị ép ở lại kinh thành mười năm đều dùng phương thức như thế này ở chung với Triệu Anh Tề, thời gian đầu chưa tới hai năm, Triệu Anh Tề tỉ mỉ chu đáo thϊếp thân chăm sóc, dễ dàng khiến hắn quen thuộc với việc thân mật đυ.ng chạm, cũng xem những chuyện này là đương nhiên.

Cho nên sau đó Triệu Anh Tề lộ ra đuôi cáo, ném hắn lên giường rồi lại ngủ, hắn cảm thấy đau đớn, cảm thấy khuất nhục, cảm thấy kinh ngạc, chỉ duy nhất không có cảm thấy sợ hãi.

Triệu Anh Tề ba chân bốn cẳng chạy lại ôm hắn, thay hắn tháo cái yếm xuống, "Sao không đợi ta quay lại rồi cởi."

Triệu Kiểu một mặt buồn bực, ngồi trên đùi Triệu Anh Tề, nâng hai hạt đậu đỏ trên gò ngực trắng như tuyết cho hắn xem, "Ngực phồng lên đau quá."

Triệu Kiểu sản sinh nghi hoặc với giới tính chính mình, là hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam nữ phát dục đầy đủ hoàn chỉnh của hắn, ngay cả bộ ngực nguyên bản bằng phẳng, trong thời gian mang thai cũng nhẹ nhàng nhô lên, như hai con chim nhỏ, mềm mại hồ đồ, nhô đầu lên đứng thẳng nhìn xung quanh.

Triệu Anh Tề cúi đầu hôn lên nhũ tiêm nhếch lên của hắn, "Ta giúp ngươi vò vò một chút."

"Vò cũng không được", Triệu Kiểu như có chút thẹn thùng, chỉ vừa tháo xuống cái yếm đỏ, nhẹ giọng nói, "Ở trên dính vết sữa, có thể là bị rỉ ra . Chốc nữa phải tẩy rửa, ngươi trước tiên tìm giúp ta cái yếm mới, ta muốn cái có gợn nước đường viền kim tuyến kia."

Triệu Anh Tề quỳ ngồi ở trên thảm trải sàn, mở ra tủ nhỏ làm từ đàn hương thường ngày Triệu Kiểu chưa bao giờ cho hắn đυ.ng vào, từ trong mấy chục cái yếm đỏ đường viền kim tuyến tiện tay cầm một cái lại đây.

Triệu Kiểu liếc mắt nhìn, trong lòng có chút tức giận, nhưng không nói ra. Cái này là đoàn hoa văn, hắn muốn cái gợn nước. Triệu Anh Tề có chút chuyện nhỏ này cũng làm không được. Trên người hắn dinh dính khó chịu, lắc bàn chân nhỏ ngồi ở mép giường, ngẩng khuôn mặt nhỏ để Triệu Anh Tề tỉ mỉ lau cái gáy loan tuyết, còn có cánh tay, phía sau lưng, tất cả đều lau qua sạch sẽ.

Đợi đến khi Triệu Kiểu ôm chân, thành thạo chỉ huy hắn hỗ trợ lau bắp đùi, ngoạn ý dưới khố Triệu Anh Tề đã cứng đến độ sắp nổ, nhịn không được sờ soạng hai bắp đùi trắng nộn nộn, lợi dụng ăn chút đậu hũ*. Triệu Kiểu lườm một cái, trừng bàn tay đang khắp nơi sờ loạn của hắn, bắt đầu cúi đầu giải khai tiểu y, chỉ vào đóa thịt hoa non hồng giữa hai chân, nói cho hắn biết nơi này cũng phải lau, không được táy máy tay chân.

*Ăn đậu hũ: chắc ai cũng hiểu :>, lợi dụng sàm sỡ mò mẫm sờ soạn

Bởi vì ban ngày mới gây sự cãi nhau, trên người Triệu Kiểu lại mang thương tổn, Triệu Anh Tề nào dám lộn xộn. Hắn ôm Triệu Kiểu lau xong, cả người nghẹn đến đỏ bừng, giữa đêm thu lạnh lẽo lại lao đi tắm nước lạnh. Sau khi trở về Triệu Anh Tề rốt cục nghĩ ra, thấy được lại ăn không được, đây là đang cố ý chỉnh hắn. Vì vậy ôm Triệu Kiểu khóc ròng, thề thốt ra sức sửa chữa sai lầm trước đây, "Tổ tông ta thật sự biết sai rồi."

Triệu Kiểu hai tay ôm bụng, quay lưng nhìn Triệu Anh Tề, cười lạnh hỏi hắn, "Sai chỗ nào?"

Triệu Anh Tề liệt kê từng cái từng cái, thái độ thành khẩn, "Không nên cưỡng bách ngươi, không nên miệng tiện thương tổn trái tim của ngươi, không nên ép ngươi sinh con..."

"Còn gì nữa không?" Triệu Kiểu truy hỏi.

Triệu Anh Tề nghĩ thầm, lỗi lầm đã kể hết, không còn nha.

Triệu Kiểu chỉ chỉ cái yếm đang mặc trên người, "Cái ta muốn chính là khúc gợn nước, không phải đoàn hoa văn."

==========

:)))))))