Chương 10: Nhân sinh ở trên đời, thế nào cũng phải có nhất nghệ tinh* đi

* Trích từ câu Nhất nghệ tinh nhất thân vinh: giỏi một nghề, vinh quang một đời

Sau này mỗi khi nhớ lại ngày đó chính mình anh hùng tráng cử, Triệu Kiểu đều hận không thể tự tát lên mặt hai cái.

Tại sao hắn lại thay tên Triệu Anh Tề khốn kiếp kia cản kiếm chứ.

Chờ khi Triệu Ngập phản ứng động tác đỡ kiếm của Triệu Kiểu, dưới cơn thịnh nộ lực đạo trên chuôi kiếm đã không thể nào rút về được, chuyện duy nhất hắn có thể làm, chính là khống chế mũi kiếm lệch khỏi chỗ hiểm, bảo vệ Triệu Kiểu một mạng. Chuẩn xác mà nói là hai mạng, dù sao trong bụng còn có vật nhỏ kia.

Vai Triệu Kiểu quấn vải băng, ưỡn bụng lớn dựa vào người Triệu Anh Tề, đau đến nhe răng nhếch miệng, "Ca, ngươi thật sự định gϊếŧ hắn ư." Hắn ở kinh thành đợi mười năm, bên người chỉ có một Triệu Anh Tề sớm chiều ở chung, coi như Triệu Anh Tề là con chó, thời gian dài ở chung cũng cháy ra tình cảm. Nếu thực sự ca hắn một kiếm đâm chết, trong lòng hắn chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Huống chi... Nam Dương vương phủ không gánh nổi tội danh hành thích vua, tru di cửu tộc.

Triệu Ngập vừa áy náy vừa đau lòng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu Anh Tề một cái, "Ai bảo hắn bắt nạt ngươi."

Cuối cùng Triệu Ngập vẫn không dám nói cho cục cưng biết, nếu không phải đồ ngốc hắn chặn ở chính giữa thò một chân vào, rối loạn trận thế của Triệu Anh Tề, bằng bản lĩnh của kẻ kia, tránh né một kiếm quả thực dễ như ăn cháo. Hắn tuy rằng không có tiền, không được sủng ái, cũng không có văn hóa, nhưng tốt xấu có thể trước mặt gϊếŧ chết huynh trưởng mình ở thái miếu, công phu chắc chắn không thể xem thường.

Nhân sinh ở trên đời, thế nào cũng phải có nhất nghệ tinh* đi.

* Trích từ câu Nhất nghệ tinh nhất thân vinh: giỏi một nghề, vinh quang một đời

Một kiếm kia của Triệu Ngập thuần túy là nổi giận mà thôi. Đơn giản Triệu Ngập chuyển hướng đúng lúc, mũi kiếm hướng ra bên ngoài, tránh né điểm yếu hại đâm lên vai.

Mũi kiếm băng lãnh đâm vào thân thể, trong đầu Triệu Kiểu tĩnh mịch trắng xóa, cảm giác duy nhất chính là đau, so với lúc Triệu Anh Tề phát rồ không dùng thuốc mỡ bôi trơn trực tiếp đề thương đâm vào còn đau hơn. Sắc mặt bởi vì mất máu quá nhiều trở nên trắng bệch, cánh tay không thể cử động, chỉ có thể nằm nhoài trên người Triệu Anh Tề. Hắn cảm nhận thân thể dần dần thoát lực, trước khi triệt để mất ý thức, dán vào tai Triệu Anh Tề, khó khăn thổi gió bên tai hắn nói câu sau cùng.

Triệu Anh Tề vô cùng lo lắng gọi đến thái y đến xử lý vết thương, ôm Triệu Kiểu vào trong lòng, chăm chú nhìn cử động môi hắn.

Triệu Kiểu nói: "Khốn kiếp, đừng đυ.ng vào ta, cút".

Xảy ra chuyện này, chuyến vi hành đến chùa phật ở ngoại ô tự động gác lại. Rõ ràng là đầu thu, thái y đi theo lại toát hết mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ băng bó bôi thuốc cho đại dựng phu bụng lớn. Triệu Kiểu đã đau đến ngất đi, Triệu Anh Tề ôm hắn thật chặt, đôi môi đều đang phát run, mãi đến tận thái y đảm bảo tính mạng Triệu Kiểu không sao, mới hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.

Sau cùng Triệu Kiểu vẫn bị mang về hoàng cung.

Nửa đêm trên giường trong tẩm điện hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy mắt Triệu Anh Tề vằn vện tia máu, quỳ ở bên giường không nhúc nhích. Triệu Kiểu không muốn để ý đến hắn, trong cổ họng khô khốc khó chịu, không nhịn được ho khan. Động tác kịch liệt không cẩn thận đυ.ng tới vết thương, đau đớn lan ra khắp lục phủ ngũ tạng.

Triệu Anh Tề ân cần bưng trà rót nước, Triệu Kiểu quay mặt đi không chịu uống. Triệu Anh Tề đành phải tự mình uống một ngụm ngậm vào miệng, ôm sau gáy Triệu Kiểu, cạy ra hàm răng miệng đối miệng đút hắn.

Triệu Kiểu bị hắn éo buộc, tức giận rơm rớm nước mắt, không thể không chủ động mở miệng nói chuyện với hắn.

Hắn khóc lóc hỏi Triệu Anh Tề, "Ngươi có súc miệng chưa."

Triệu Anh Tề quỳ trông coi bên giường Triệu Kiểu, chưa súc miệng.

Hắn sợ Triệu Kiểu tức giận, không thể làm gì khác hơn là trợn mắt nói dối, đỡ Triệu Kiểu nằm xuống, vỗ nhẹ sau lưng hắn thuận khí, "Kiều Kiều, vai còn đau hay không."

"Ngươi trêu chọc ta làm gì", vai Triệu Kiểu đau muốn chết luôn, khóc không thở nổi, ban ngày Triệu Anh Tề chết tâm nói hắn như thế nào, bây giờ hắn nhớ rõ từng chữ một, một mạch đổ hết lên đầu Triệu Anh Tề, "Từ nhỏ ta đã bò lên giường câu dẫn ngươi, trên người khí chất lẳиɠ ɭơ, kỹ nữ trong lầu còn không dâʍ đãиɠ bằng ta. Cả người ta đều bị người sờ qua xem qua, là đồ đê tiện lẳиɠ ɭơ sinh ra để bị người chơi, không ai muốn ta..."

"Ngươi không phải muốn đánh gãy chân ta, lột sạch khóa trên giường, liên tục thao ta sinh con sao? Ngươi có bản lĩnh như thế, bây giờ còn sợ cái gì, quan tâm ta đau làm chi, thẳng thắn lập tức thao chết ta đi..."

Triệu Kiểu vai bị thương, trong bụng còn có hài tử, dù có cho Triệu Anh Tề thêm mười lá gan, hắn cũng không dám đυ.ng tới một đầu ngón tay Triệu Kiểu. Triệu Anh Tề từ phía sau ôm lấy hắn, cúi đầu hôn vành tai, "Ngươi nghĩ là thật sao?"

"Kia đều là mấy lời xằng bậy. Sao ta có thể khốn nạn như vậy? Cả ngày không làm chính sự, chỉ nghĩ làm sao thao ngươi."

Triệu Kiểu rưng rưng gật đầu, "Ngươi chính là như vậy." Triệu Anh Tề cái gì cũng sẽ không, sẽ không chơi cờ, cũng không thể thưởng thức tranh chữ hắn viết, thời điểm ở cùng với hắn chỉ có thể đùa giỡn lưu manh, lừa gạt hắn lên giường thay đổi phương pháp thao hắn.

Triệu Anh Tề bị hắn phản bác một lời cũng không giải thích được, không thể làm gì khác hơn là thay đổi sách lược, móc khăn tay lau nước mắt cho hắn, thả nhẹ âm thanh dụ dỗ, "Ta khi đó là nghe thấy ngươi nói phải về nhà, tâm lý hốt hoảng. Phụ thân cùng ca ngươi là người nhà của ngươi, ta thì không phải sao? Hai chúng ta đồng giường mười mấy năm, hài tử cũng đã mang, chẳng lẽ đến một chút tình cảm cho ta ngươi cũng không có sao? Năm đó thời điểm ngươi vừa tới kinh thành, ngủ không yên, còn có thể tới tìm ta bồi tiếp. Bây giờ ngươi muốn về nhà, ta một mình ở trong hoàng cung lớn như vậy, đêm khuya tối đen trống rỗng, mấy chuyện ma quái kia, bản thân ta không sợ sao?"

Triệu Kiểu tỉ mỉ suy nghĩ một chút mấy lời Triệu Anh Tề nói, thấy cũng có chút đạo lý, hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng hắn không nghĩ ra ngay được. Hắn ngừng khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn Triệu Anh Tề, "Vậy ta nhớ nhà làm sao bây giờ?"

Cổ họng hắn có chút khô khốc, ho khan hai tiếng, vì vậy Triệu Anh Tề bưng chén sứ trắng, đút hắn uống chút nước, chờ hô hấp hắn dần dần ổn định, kiên trì giải thích: "Kiều Kiều, vật nhỏ bây giờ đã năm tháng. Nhà ngươi cách kinh thành xa như vậy, trước mắt trời đã vào thu, dọc đường đi dãi gió dầm mưa, hai người các ngươi lỡ như xảy ra chuyện gì bất trắc, trong thời gian ngắn ta không thể đến kịp, chẳng phải ép ta đau lòng chết hay sao."

"Kia —— "

"Vậy ngươi mấy tháng này phải hảo hảo ở trong cung dưỡng thương, đúng bữa ăn cơm đúng giờ ngủ, tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, tranh thủ bình an sinh hài tử ra. Nếu là nam hài, ta liền phong hắn đương Hoàng thái tử, nếu là nữ hài, chúng ta cũng học cao tổ, phong nàng đương Hoàng thái nữ. Ngược lại hai ta chỉ cần một hài tử này, sau đó làm sao cũng không cho ngươi mang thai nữa, mang theo bụng lớn, ăn không ngon ngủ không yên, ta đau lòng muốn chết."

Triệu Kiểu thân thể run lên, đột nhiên hỏi hắn: "Nếu hài tử giống như ta thì làm sao bây giờ..."

Triệu Anh Tề nhận ra hắn đang run rẩy, vỗ về lưng động viên, giọng nói nhẹ nhàng: "Này thì có gì khó. Giống như ngươi nói, hắn muốn làm Hoàng thái tử thì cho hắn làm Hoàng thái tử, muốn làm Hoàng thái nữ cho làm Hoàng thái nữ, tất cả đều nghe theo hắn, ngươi nói có được hay không?"

Triệu Kiểu nhìn chằm chằm tiểu sinh mệnh mình toàn tâm toàn ý dưỡng dục, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Được."

Triệu Anh Tề thở phào nhẹ nhõm, hắn vẫn luôn sợ Triệu Kiểu không thoát khỏi bóng ma này. Thời điểm mới mang thai mỗi ngày Triệu Kiểu đều nghĩ cách phá bỏ đứa nhỏ, chính là vì sợ đứa nhỏ giống như hắn có thân thể dị dạng. Triệu Kiểu thích sạch sẽ, mỗi ngày trước khi đi ngủ hắn đều ôm Triệu Kiểu đi tắm, tẩy rửa xong liền cố ý chui vào chỗ giữa hai chân, gác bắp đùi Triệu Kiểu lên cổ, lén lút hôn tiểu thịt hoa của hắn, "Kiều Kiều sao lại xinh đẹp như vậy nha." Triệu Kiểu lập tức dùng bàn chân nhỏ vận sức đạp đầu hắn, khóc lóc chửi cút, "Triệu Anh Tề, ngươi sao lại lưu manh như vậy."

Hắn lưu manh chỗ nào, đây là đang dỗ dành mà.

"Chờ vật nhỏ sinh ra, ta liền cử hành hôn sự rồi cùng ngươi hồi Nam Dương."

Triệu Anh Tề không nói tiếp nửa câu sau—— về nhà thăm nhà mẹ đẻ thì có thể, thăm xong nhất định phải trở về.

======================

EDITOR: chắc mn cũng cảm thấy (có chút) khó chịu vì TK lúc nào cũng khóc lóc, t nghĩ một phần vì sự nuông chiều của gia đình làm ẻm ngây thơ trong sáng không phòng bị đến vậy, chứ ẻm cũng thông minh mà, bằng chứng là cầm kỳ thi họa ẻm đều biết, thậm chí là đạt mức độ giỏi, tự chơi cờ, tranh chữ, quạt có chữ ký bán được giá cao. Thêm nữa là ẻm biết hi sinh vì người thân, chương trước có nói qua vì Triệu Ngập thích buôn bán nên ẻm đã chủ động xin làm thế tử, ngây thơ của ẻm kèm theo sự lạc quan, lần cuối trước khi chia tay với cha lúc 10 năm trước, ẻm còn cười an ủi cha nữa. Còn nói về sự tự ti của ẻm, thân thể của ẻm khác biệt với tất cả mọi người nên chắc chắn ẻm sẽ sợ, không có một người nào có cùng hoàn cảnh bên cạnh để "đồng bệnh tương liên" với ẻm, thêm nữa ẻm đã giấu giếm sợ người khác phát hiện ra, còn bị TAT nhiều lần cưỡng ép, giam giữ, thậm chí mang thai. T nghĩ mấy việc này như phá vỡ tam quan của ẻm. Chắc chắn 1000% là ẻm có tình cảm với TAT như TAT có với ẻm, nhưng TAT lại dùng cách ép buộc giam giữ, 10 năm không về nhà, hi vọng duy nhất là giúp đỡ TAT lên ngôi sau đó đoàn tụ với gđ, ai ngờ thoát l*иg này vô l*иg khác còn mệt mỏi hơn. Nên t cảm thấy nghiêng về phía TK nhiều hơn, thêm nữa chương trước TAT nói mấy lời đó làm t :)))) cạn cmn lời.

Tóm lại là t thấy chương này TK tha thứ cho TAT qua nhanh, quá dễ nên có xíu bức xúc. Hi vọng mấy chương sau có về nhà ẻm thì người nhà trong Nam Dương vương phủ nhớ hành ông TAT lên xí xi, chớ dễ dàng cho ổng quá thì ổng còn vạ miệng dài dài.