Chương 2

Cách phía ngoài Tinh Thực Yến hai con đường, một tiểu cô nương mặc y phục màu xanh thanh thiên đang tung tăng bước đi. Thanh Y vui vẻ ôm l*иg thức ăn trước ngực. Mất gần một tháng mới nghiên cứu ra món ăn mới. Nàng vui sướиɠ không đợi được lão gia về thử mà tự mình đi tìm người.

Vừa thoáng tới cửa Tinh Thực Yến, nàng sững người khi thấy toàn là quan binh tay cầm kiếm dài đang bao vây xung quanh.

Tinh Thực Quan cổ đeo gông, tay mang xích sắt bị một tên quan binh lôi ra ngoài. Thanh Y vừa muốn gọi lớn một tiếng “Tổ phụ ” đã bị Tinh Thực Quan nhìn thấy. Ông lừ mắt ra hiệu. Thanh Y hiểu ý vội trốn sau vách tường.

Nàng mù mờ không hiểu chuyện gì nhưng cũng đoán được đây nhất định không phải là chuyện nhỏ.

Thanh Y vòng ra cửa sau, một tốp quan binh đang canh giữ nghiêm ngặt. Toàn bộ gia nhân tại Tinh Thực Yến đều đã đưa đi hết. Nàng nhìn thấy bên hông có chiếc xe ngựa lớn không ai canh gác thì liền lẻn ra sau, chui vào trong gầm, vừa khéo đủ chỗ cho nàng trốn.

Qua một lúc lâu, một phu xe vừa chỉnh thắt lưng vừa huýt sáo bước đến chỗ chiếc xe. Hắn đánh xe ngựa vòng ra cửa trước, một viên quan đầu đội mão bước lên, xe ngựa chạy lóc cóc trên đường rồi dừng lại trước phủ Thái Tử.

Viên quan vừa xuống xe liền đi thẳng vào trong. Phu xe lại đánh xe ngựa vòng ra cửa sau, dừng ngựa ngồi đợi vị viên quan kia. Được một lúc hắn cảm thấy đau bụng liền xuống xe tìm chỗ giải quyết, hắn vừa đi vừa càu nhàu xui xẻo ăn phải đồ ôi thiu hại hắn đau bụng suốt cả ngày.

Thanh Y nhân lúc không có ai liền xuống xe lẻn vào trong phủ Thái Tử. Vừa bước vào đã thấy mấy bộ y phục nữ tì đang phơi trên sào, nàng nhanh trí trộm lấy, tìm một góc tối vắng người mà thay ra.

Xong xuôi nàng ráo riết đi tìm vị viên quan kia. Nàng muốn biết rốt cuộc Tinh Thực gia đã xảy ra chuyện gì.

May thay gia nhân, quan binh trong phủ đều vì chuyện của Thái Tử mà chạy ngược chạy xuôi, chẳng ai để ý đến ai. Cũng không ai để ý đến cử chỉ khác lạ của nàng.

Thanh Y đi tìm viên quan kia một hồi thì lạc mất. Đang loay hoay thì bất cẩn đυ.ng trúng một vị ma ma. Bà ta ôm đầu, gắt lên:

“Tiện tì này, ngươi không có mắt à?”

Thanh Y vội quỳ xuống nhận lỗi. Nhưng bà ta vẫn cứ giận dữ vừa tát vừa đá nàng, miệng chửi rủa không dứt. Mãi đến khi nghe thấy tiếng gọi : “Từ ma ma!” mới ngừng tay lại.

Bước đến chính là vị viên quan kia. Từ ma ma thu lại nét mặt doạ người ban nãy, cười đon đả nịnh bợ:

“Châu thái y, gọi nô gia có chuyện chi sai bảo?”

“Bổn quan đang có chuyện muốn bà làm đây.”

Châu thái y vừa định nói tiếp thì lại liếc đến Thanh Y đang đau đớn nằm dưới đất. Từ ma ma hiểu ý, một chân đá lên người Thanh Y:

“Còn không mau cút đi!”.

Thanh Y ôm người “Dạ!” rồi khập khiễng rời đi.

Vừa qua khuất sau vách, nàng liền dựa sát người vào tường nín thở lắng nghe. Không biết Châu thái y đã nói gì, chỉ thấy nét mặt Từ ma ma kinh sợ. Bà ta hét lên:

“Cái gì?”

Châu thái y hốt hoảng vội vã dùng sức bịt chặt miệng bà ta lại. Đến khi chắc chắn bà ta sẽ không hét nữa, Châu thái y mới buông tay ra. Tay vừa nới lỏng, bà ta liền bụm miệng ho sặc sụa.

Cơn ho chưa dứt, bà ta đã đưa đôi mắt sợ hãi nhìn Châu thái y, miệng lắp bắp:

“Chuyện này… chuyện này nô gia thực sự không dám làm.”

“Hừ! Đây là lệnh của người đó. Bà dám hay không dám thì đều phải làm.”

“Nhưng mà Châu thái y, không phải lúc đầu nói Thái Tử gia sẽ chết tại Tinh Thực Yến sao, sao bây giờ lại…”

“Ai mà biết hắn mệnh lớn như thế. Độc đến mức vậy rồi còn chưa chịu chết. Ta không tin thêm một liều độc dược này nữa mà hắn vẫn còn có thể sống được.”

Thanh Y kinh hãi đưa tay bịt miệng, trống ngực đập liên hồi. Nàng hiểu rồi, lợi dụng Thái Tử dùng bữa tại Tinh Thực Yến đã bỏ độc ngài ấy rồi đổ hết tội lỗi lên người tổ phụ nàng. Bọn họ tính kế lẫn nhau lại đem Tinh Thực gia nàng ra chết thay. Oan ức, đúng là oan ức mà.

Châu thái y lấy ra một túi giấy nhỏ, đặt nó vào đôi tay đang run rẩy của Từ ma ma, nói khẽ :

“Tìm cơ hội cho Thái Tử gia uống cái này. Nhớ lấy, phải làm cho nhanh, trước khi Thái tử gia có cơ hội tỉnh lại.”

Từ ma ma lập cập cầm lấy, hít thật sâu mấy hơi rồi đáp:

“Rõ!”.

“Ai đó! Lén lén lút lút đứng trong góc tường là muốn làm gì hả!”

Thanh Y hốt hoảng nhìn lại. Một nha hoàn bê trà đứng ở dãy hành lang bên kia không ngừng nói:

“Này! Nói ngươi đó có nghe thấy không?”

Thanh Y vội vã bỏ chạy. Từ ma ma hốt hoảng chạy tới, bà ta cố sức hét lớn:

“Thích khách! Có thích khách! Người đâu! Mau bắt ả ta lại!”

Nha hoàn kia hoang mang lùi ra đứng sau một cô gái mặc y phục tơ lụa màu hồng trắng, phục sức trên đầu lấp lánh tinh xảo.

“Thái Tử phi nương nương, có thích khách người cẩn thận chút. Hay là chúng ta về Trúc viện đợi tin đi.”

“Không! Đến chỗ Thái Tử.”

“Nhưng mà…”

“Đi mau!”

Nói rồi, Thái Tử Phi nhanh chân đi trước, nha hoàn bên cạnh dù không muốn cũng đành kiễng chân mà chạy với theo.

Quan binh xung quanh nghe tiếng động liền đốt đuốc, tuốt gươm xông đến. Hàng nối hàng đi vòng khắp nơi. Thanh Y vừa chạy vừa nấp, không biết vòng đường nào mới ra được cửa sau.

Thoáng thấy một tốp quan binh phía trước, Thanh Y quay đầu, lại thấy hàng đuốc sáng rực phía sau. Trước sau đều bị vây kín không biết đi đâu. Thanh Y liều mạng trốn sau một bụi cỏ rậm rạp.

Nàng co ro, hai tay ôm gối, người run lẩy bẩy. Không ngừng cầu xin cho họ không nhìn thấy nàng. Mồ hôi trên người nàng vã ra như tắm, nóng bức khó chịu. Nhưng lúc này bị nỗi sợ hãi lấn át nên nàng chẳng còn để tâm đến.

Chợt Thanh Y nhìn thấy phía góc tường có một lỗ trống nhỏ. Là một cái lỗ chó bị cỏ rậm che khuất. Như kẻ chết đuối vớ được cọc. Thanh Y liền bò qua đó.

Lỗ chó khá nhỏ khiến Thanh Y chui qua có phần khó khăn. Nàng cắn răng dùng sức trường về phía trước, bàn tay nàng run rẩy bấu thật chặt xuống đất, cỏ xung quanh cũng bị nàng vò cho nhàu nát cả. Máu từ đầu ngón tay nàng bắt đầu rỉ ra. Đang loay hoay thì bỗng có tiếng hét:

“Ả ta ở kia! Nhanh bắt ả lại mau!”.

Biết đã bị phát hiện, Thanh Y hoảng loạn dùng sức bình sinh trường thật mạnh về phía trước. Hai bên hông và chân nàng vì cọ xát quá mạnh mà bị trầy một mảnh lớn, máu tuôn ra thấm ướt y phục của nàng.

Một tên quan binh vì gấp gáp muốn chặn nàng lại liền

rút kiếm chém xuống chân Thanh Y. Vừa đúng lúc chân nàng kịp rút ra khỏi lỗ chó. Thanh kiếm vụt qua chân nàng rồi chém xuống đá sỏi dưới đất kêu lên một tiếng “keng!” chói tai.

Thanh Y mặt cắt không còn chút máu. Mấy tên quan binh này muốn lập công đến phát điên rồi, sẵn sàng ra tay tàn nhẫn đến như vậy. Chỉ chút nữa thôi là chân nàng đã bị chặt đứt.

“Ả ta bên này, người đâu!”.

Còn chưa hết kinh sợ thì đã bị quan binh gác cổng trông thấy mà đuổi đến. Thanh Y nén đau, lồm cồm bò dậy. Nàng gắng sức mà chạy. Mặc kệ vết thương hai bên chân đang tứa máu đầm đìa, nàng vẫn cứ chạy. Tiếng hò hét đuổi người vang dội, từng hàng đuốc chạy trong đêm thắp sáng cả một góc kinh thành.

Cổng thành lúc này đã đóng. Thanh Y không ra ngoài được, nàng chạy về Tinh Thực gia trang nhưng nhìn từ xa đã thấy quan binh canh gác kín mít. Tinh Thực gia trang đã bị niêm phong, người của Tinh Thực gia cũng chẳng thấy đâu.

Dương Chí đứng trước cửa hỏi xuống đám thuộc hạ bên dưới:

“Vẫn chưa tìm thấy Tinh Thực Thanh Y à?”

“Bẩm, chúng thần vẫn đang tìm ạ.”

“Vô dụng!”

Đám thuộc hạ thấy Dương Chí tức giận liền quỳ xuống nhận tội. Dương Chí gắt lên:

“Cổng thành đã đóng, bây giờ cô ta như cá nằm trong lưới, không lý nào lại không tìm được. Nếu còn không nhanh chóng tìm thấy cô ta. Khi trời sáng cổng thành mở rồi, cô ta mà thoát được ra ngoài thì phiền phức to. Bổn quan cho các ngươi hai canh giờ, sau hai canh giờ vẫn không bắt được cô ta, tất cả đều phải chịu tội.”

“Rõ!”

Thanh Y vội quay người trốn đi. Người của phủ Thái Tử và Võ Đức Ti đều đang truy tìm nàng. Kinh thành rộng lớn nhưng lại chẳng có chỗ cho nàng dung thân. Vừa đi thêm một đoạn đã thấy ánh đuốc lập loè và tiếng ầm ĩ từ quan binh của phủ Thái Tử.

Đôi chân nàng tê dại, không thể chạy nổi nữa, nàng cố lết từng bước, từng bước về phía sau. Mồ hôi trên người nàng chảy đến chỗ vết thương khiến nàng xót không chịu được. Tóc nàng bết cả lại, nước mắt long lanh, nhếch nhác vô cùng.

Nàng nghĩ đến tổ phụ, tổ mẫu và nỗi oan khuất mà Tinh Thực gia đang gánh. Nàng khao khát được sống. Chỉ có sống nàng mới có thể cứu được tổ phụ, mới giải được nỗi oan này.

Thế nhưng ông trời tuyệt tình, mặc cho nàng giãy giụa tìm đường sống, mặc cho nằng đau đớn cầu xin, ông trời vẫn cứ đẩy nàng đến đường chết.

Từng hàng từng hàng nước mắt bi thương của nàng nối nhau rơi xuống. Nàng ôm ngực, đau đớn thở dốc.

Bất chợt lưng nàng đυ.ng phải bánh xe. Nàng ngước lên nhìn, nơi này vừa khéo là cửa sau của Phương gia. Phương gia là thương nhân về tơ lụa nổi tiếng của kinh thành. Phương lão gia và Phương lão phu nhân cũng thường xuyên đến Tinh Thực Yến dùng cơm, họ cũng có chút giao tình với Tinh Thực Tường.

Chiếc xe Thanh Y đυ.ng phải chất đầy rương vải mà Phương gia chuẩn bị để sáng mai xuất thành.

Thanh Y mừng rỡ vội trèo lên xe. Nàng muốn mở rương ra nhưng rương nào cũng đã bị khoá chặt. Nàng lại trèo xuống xe nhặt lấy một tảng đá to, ra sức đập vào ổ khoá.

Tiếng quan binh càng lúc càng gần. Thanh Y như quên đi những cơn đau trên cơ thể, vì được sống nàng đột nhiên mạnh mẽ lạ thường. Nàng cứ thế đập liên hồi, đập đến nổi đầu ngón tay đều rách hết ra, máu tứa ra ướt đẫm.

“Cạch!”

Ổ khoá cứng đầu cuối cùng cũng chịu rơi xuống. Thanh Y vui mừng vứt đi hòn đá. Nàng mở rương mang hết lụa bên trong ra ngoài, cầm theo ổ khoá mà chui vào trong. Nàng với tay lấy vài cuộn lụa đắp kín người, chỉ chừa một chỗ nhỏ để thở rồi từ từ kéo rương đóng lại.

Tốp quan binh đi qua có hơi dò xét nhưng rồi cũng bỏ qua mà đi thẳng.

Thanh Y nghe bên ngoài không còn tiếng động nào nữa mới yên tâm thở phào một hơi, từ từ thả lỏng cơ thể. Từng cơn đau trên cơ thể bắt đầu truyền đến. Thanh Y kiệt sức, nàng từ từ gục xuống. Mí mắt nàng nặng dần, nặng dần rồi nhắm chặt lại.

Quan binh người nối người, ánh đuốc sáng rực, không ngừng tìm kiếm mọi ngóc ngách.

Trời gần sáng, phủ Thái Tử truyền đến tiếng khóc thương thảm thiết. Một quan binh cưỡi ngựa vừa chạy về hướng hoàng cung vừa hét lớn:

“Thái tử gia chết rồi! Thái Tử gia chết rồi!”.

Kinh thành Hoài An đón bình minh trong hung tin. Âm thanh vang lên đều đều trong ánh trời mờ sáng, thê lương và não nề tột cùng.