Chương 1

CHƯƠNG 1

Đêm tối trên con đường vắng lờ mờ ánh đèn đêm, một cô gái mặc váy cưới trắng đang lững thững bước đi. Thỉnh thoảng có một hai chiếc xe chạy ngang thế nhưng tài xế vừa thấy bóng cô đã vội nhấn ga tăng tốc lướt thật nhanh qua. Họ sợ cô không phải là người. Điện thoại trong tay cô đổ chuông liên hồi. Cô không thèm xem mà trực tiếp ấn tắt đi. Chuông reo cô lại tắt. Chuông reo rồi tắt, cứ lặp đi lặp lại không ngừng.

Càng về đêm, xe cộ trên đường càng thưa dần. Cô không đặt được xe, cũng không bác tài nào chịu dừng lại chở cô. Cô gái mỏi chân ngồi bệt bên vệ đường. Tiếng chuông điện thoại tiếp tục reo, cô nhìn màn hình hồi lâu rồi chán ghét bắt máy:

“Thanh Du, em chịu nghe máy rồi. Thanh Du, anh sai rồi. Đều là lỗi của anh, anh hối hận rồi. Em quay lại đây đi, không có em, ở đây rối hết lên rồi. Đợi hôn lễ xong rồi em muốn đánh muốn mắng gì anh cũng chấp nhận hết. Được không Thanh Du?”

“Anh im đi. Sao lúc anh ngủ với em họ tôi không thấy anh hối hận. Nếu tôi không phát hiện ra anh và cô ta còn định lừa tôi đến bao giờ? Anh chẳng qua chỉ muốn lợi dụng hôn lễ này, lợi dụng tôi để củng cố danh tiếng của anh thôi. Anh căn bản chưa từng yêu thương tôi.”

“Thanh Du, là anh khốn nạn nhưng là Phù Dung dụ dỗ anh, anh không có tình cảm gì với cô ta, người anh yêu là em, chỉ có mình em thôi. Chúng ta hoàn thành hôn lễ này đi rồi nói tiếp có được không? Cầu xin em đấy. Khách mời hôm nay đều là người có địa vị trong giới ẩm thực, lũ phóng viên cũng sắp lên bài rồi, anh sắp không khống chế được rồi.”

“Chẳng phải anh và cô ta ân ái lắm sao. Anh bảo cô ta một tiếng, có khi cô ta không để bụng mà còn vui mừng vì được thế chỗ tôi làm cô dâu của anh đấy. Chú rể Vĩ Thành và cô dâu Phù Dung, tuyệt phối.”

“Anh biết em đang giận anh lắm, nhưng chẳng phải em rất yêu anh sao Thanh Du? Em đã yêu anh sáu năm rồi, hôn lễ trong mơ của em sắp thành hiện thực rồi không lý nào em lại bỏ rơi anh vào lúc này. Em sẽ giúp anh mà phải không? Em không thể huỷ hoại danh tiếng mà anh khổ công xây dựng bấy lâu như vậy được, em không nỡ đâu phải không Thanh Du?”

“…”

“Thanh Du, em ở đâu nói anh biết đi anh đến đón em.”

“Vĩ Thành… Anh có từng yêu em không?”

“Em nói gì vậy, anh đương nhiên là yêu em rồi.”

“Nếu như em không phải truyền nhân của gia tộc Tinh Thực, không phải người thừa kế của Tinh Thực Yến thì anh vẫn sẽ kết hôn với em sao? Quá đủ rồi Vĩnh Thành. Em ngốc sáu năm là đủ rồi, em không muốn ngốc cả đời. Càng không muốn lấy vinh quang hưng thịnh ngàn năm của gia tộc đặt trong tay một người như anh.”

“Thanh Du đợi đã… Thanh Du…”

Tiếng chàng trai gấp gáp gào thét trước khi tiếng tút tút mất kết nối kịp vang lên. Thanh Du gục đầu, nước mắt rơi lã chã, hai vai cô nấc lên từng nhịp. Cô yêu anh, đối với cô anh như ánh trăng sáng trong suốt những năm thanh xuân của cô. Cô hi sinh mọi thứ cho anh, giúp anh từ kẻ trắng tay dần dần bước lêи đỉиɦ cao sự nghiệp.

Nhưng đáp lại tình yêu chân thành của cô, anh chỉ xem cô là bàn đạp để có thể đạt được những gì anh muốn. Cô luôn biết nhưng vì yêu anh cô chấp nhận. Cô ngốc nghếch cho rằng là cô vẫn chưa đủ tốt để khiến anh thật lòng với cô. Giờ thì cô hiểu rồi, anh không yêu cô, anh chỉ yêu lợi ích mà cô mang lại. Kết hôn với anh là giấc mộng lớn nhất đời cô. Trớ trêu thay, cô lại mặc chiếc váy cưới hằng ao ước mà chạy khỏi hôn lễ của mình. Thật buồn cười nhưng cũng thật đau đớn.

Thanh Du cứ ngồi gục đầu mà khóc lớn. Chẳng biết đã qua bao lâu, đến lúc Thanh Du bình tĩnh lại thì trên đường đã chẳng còn một bóng xe nào. Cô hoảng hốt vội mở điện thoại nhưng không may điện thoại đã tắt nguồn.

“Tiêu rồi hết pin rồi.”

Cô bắt đầu lo lắng. Cô bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng cả con đường ngoài cô ra thì chẳng còn ai.

Bỗng có ánh đèn pha từ phía sau chiếu đến, Thanh Du vui mừng chạy đến đón xe. Nhưng vẫn như những chiếc xe trước đó, nhác thấy bóng Thanh Du, bác tài hoảng hốt nhấn ga tăng tốc. Thanh Du vội đuổi theo, vừa đuổi vừa hét lớn: “Bác ơi, giúp cháu với, cháu là người mà, bác ơi!”

Bác tài vẫn không dừng xe lại. Từ sau lại có ánh đèn chiếu tới. Chiếc xe chạy với tốc độ cao, lao vυ"t vυ"t về phía Thanh Du. Cô quay người lại, ánh đèn xe chiếu sáng lên khuôn mặt đầy hoảng sợ của cô. Tiếng kít két từ bánh xe ma sát xuống đường kéo dài trong đêm tối. Thanh Du bị chiếc xe hất ra xa. Cô đau đớn nằm trên mặt đất, máu từ vết thương rỉ ra thấm lên chiếc váy cưới những vết đỏ thẫm loang lổ.

Từ trên xe bước xuống một đôi nam nữ. Ánh mắt Thanh Du mờ nhoè không nhìn rõ khuôn mặt họ. Đôi nam nữ không đếm xỉa gì đến Thanh Du mà cứ đứng trước đầu xe cãi nhau ỏm tỏi. Thanh Du không gượng nổi nữa, mi mắt cô nặng dần… nặng dần…Cô gục xuống, chìm vào hôn mê.

Trong tìm thức tăm tối của cô, hiện lên hình ảnh một cô gái mặc cổ phục màu xanh thanh thiên. Cô gái vừa khóc vừa nói với cô:

“Hãy cứu lấy gia tộc Tinh Thực. Nhất định phải minh oan cho gia tộc.”

Cô gái cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy. Đến tận khi cơ thể cô trong suốt và tan biến vào hư vô. Câu nói đó vẫn cứ vang lên văng vẳng:

“Hãy cứu lấy gia tộc Tinh Thực… hãy minh oan cho gia tộc…”



Hơn một ngàn năm trước, tại kinh thành Hoài An. Nơi phồn hoa nhất nước Ngọc Thuỵ. Có một tửu lầu cực kỳ nổi tiếng với tên gọi là Tinh Thực Yến. Không ai biết tửu lầu này được xây dựng từ khi nào, cũng không ai biết đã qua bao nhiêu đời. Chỉ biết rằng khi nhắc đến kinh thành Hoài An thì thứ nhất là hoàng cung, thứ nhì chính là Tinh Thực Yến.

Tinh Thực Yến nổi tiếng với những món ăn thơm ngon, đặc sắc có một không hai. Trước kia khi Tiên Hoàng cải trang vi hành đã dùng bữa ở đây. Vì cảm khái ẩm thực tại Tinh Thực Yến, tiên hoàng đã để lại năm chữ

“Mỹ thực khuynh thiên hạ ”. Đến nay năm chữ vàng đó vẫn được treo trong sảnh chính và là niềm vinh hạnh, kiêu ngạo lớn của Tinh Thực Yến. Mỗi ngày Tinh Thực Yến đón tiếp không phải vương tôn công tử, quan nhân, phu nhân thì cũng là thiếu gia tiểu thư, thương gia quyền quý. Người dân bình thường cũng chỉ dám mơ đến mà thôi.

Tinh Thực Yến được xây dựng và phát triển từ gia tộc Tinh Thực. Tuy không phải hoàng tộc nhưng mỗi khi nhắc đến gia tộc Tinh Thực, thì ai cũng phải nể trọng vài phần. Gia tộc Tinh Thực có truyền thống lâu đời về ẩm thực. Ngay cả trù thực trong cung cũng thường xuyên đến tìm gặp nhờ chỉ điểm. Có thể nói đây chính là thời kỳ hưng thịnh bậc nhất của gia tộc Tinh Thực.

Đêm khuya tại Tinh Thực gia trang. Một tì nữ hớt hải chạy xồng xộc trên hành lang. Cô chạy tới căn phòng cuối dãy, vừa mở cửa vừa gọi lớn:

“Tiểu thư, tiểu thư ơi, nguy rồi…”

Nhưng đáp lại cô là căn phòng tối đen, tĩnh mịch.

Tì nữ lo đến phát khóc, hai tay bấu vào nhau:

“Tiểu thư ơi, cô lại đi đâu rồi chứ?”

Từ đằng sau cô, một tên quan nhân cường tráng, tay cầm kiếm dài bước tới. Hắn quát lớn:

“Tì nữ to gan! Không tập trung ở đại sảnh, lén lút ở đây làm gì?”

Tì nữ hoảng sợ, vừa run rẩy vừa lắp bắp đáp:

“Bẩm đại nhân. Nô tì… nô tì… Lão phu nhân sai… sai nô tì lấy trà mời Phúc Đại Nhân, nô tì đang… đang…”

“Được rồi”_ Tên quan nhân bực dọc cắt lời_ “Còn không mau cút ra sảnh lớn đi!”

“Dạ!”

Tì nữ vội vã bước đi. Tên quan nhân đi ngay sau lưng khiến cô lo sợ, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.

Toàn bộ người nhà Tinh Thực gia đều đang tập trung ở đại sảnh, kể cả các tì nữ và gia đinh. Tì nữ khi nãy bước vào, mọi ánh mắt đổ dồn vào cô, cô căng thẳng hành lễ rồi bước vội về phía lão phu nhân. Đợi lúc mọi người không còn để ý đến nữa mới nói khẽ:

“Bẩm, nô tì không thấy tam tiểu thư ở đâu ạ!”

Lão phu nhân nhíu mày, hỏi nhỏ:

“Cả phòng bếp cũng không thấy sao?”

“Bẩm, vâng ạ!”

Lão phu nhân khẽ thở dài lo lắng.

“Con bé này, không biết lại đi đâu rồi”.

Tên quan nhân khi nãy cũng bước vào. Hắn chẳng thèm nhìn đến mọi người mà bước nhanh đến chính điện. Một vị đại nhân dáng người mạnh khoẻ, khuôn mặt khôi ngô đang ngồi chéo chân trên ghế. Hắn nhắm mắt, ngón tay thon dài không ngừng gõ gõ vào trán. Dương Chí kính cẩn hành lễ rồi tâu:

“Bẩm Phúc đại nhân, thần đã kiểm tra một lượt. Không còn ai nữa ạ!”

Phúc Minh Viễn khẽ khẽ gật gù.

“Cái gì mà không còn ai chứ, Thanh Y đâu có ở đây?”

Người vừa nói là tứ phu nhân. Giọng bà ta đầy chanh chua, bà ta hướng về phía lão phu nhân mà nói:

“Liễu Nhi à, không phải vừa rồi ngươi đi tìm tiểu thư nhà ngươi sao? Người đâu?”

Liễu Nhi sợ hãi lắp bắp:

“Nô tì… vừa rồi là nô tì đi pha trà cho Phúc đại nhân. Tứ phu nhân người hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm?”

Bà ta lại hất hàm:

“Lão phu nhân, bình thường không phải người rất yêu thương Thanh Y sao? Dù cho người có bao che cho nó thì thϊếp thân đây cũng hiểu được mà”

Phúc Minh Viễn từ từ mở mắt, hướng ánh nhìn sắc lẹm về phía Dương Chí. Dương Chí toát mồ hôi lạnh, hắn quát ầm lên:

“Chuyện này là sao hả? Còn không mau nói rõ ra?”

Liễu Nhi run rẩy quỳ bệt xuống đất. Đầu cúi gằm, nước mắt rưng rưng. Giọng tứ phu nhân vẫn cất lên lanh lảnh:

“Tam tiểu thư lầm lì ít nói của nhà ta, bình thường ban ngày thì nhốt mình trong phòng, không ngờ nửa đêm nửa hôm lại không ở trong phủ, lão phu nhân thì bao che không nói. Phúc đại nhân người nói xem, đây còn là chuyện tốt gì chứ?”

“Đủ rồi, bà còn không mau im miệng lại cho ta!”

Tinh Thực Tường gắt lên, mặt đỏ tía tai, tay nắm thành quyền, lừ mắt nhìn tứ phu nhân. Bà ta biết mình sơ suất, liền im lặng không nói nữa.

Tinh Thực Tường chắp tay hành lễ với Phúc Minh Viễn ôn hoà nói:

“ Phúc đại nhân, tiểu nữ nhà ta mất mẹ từ nhỏ nên hành xử có hơi tuỳ hứng, mong Phúc đại nhân đừng chấp nó. Chỉ là không biết Phúc đại nhân đích thân đến đây, còn muốn tập trung toàn bộ người Tinh Thực gia là vì chuyện gì?”

Ngón tay của Phúc Minh Viễn vẫn không ngừng gõ lên trán, hắn cất tiếng hỏi, giọng điệu không nhanh không chậm:

“Tam tiểu thư nhà ông tên gì?”

“Là Tinh Thực Thanh Y”

Phúc Minh Viễn nhìn về phía Dương Chí, gằn một tiếng:

“Tìm!”

Dương Chí không dám chậm trễ vội điều binh lính lục soát khắp nơi. Còn đích thân mang theo một tốp người ra ngoài phủ tìm.

Một màn này đã khiến cho trên dưới Tinh Thực Gia hoang mang không ít. Các tì nữ, gia đinh xì xào bàn tán. Liễu Nhi vẫn quỳ trên đất, đến thở cũng không dám thở mạnh. Cô không dám ngẩng mặt lên vì sợ bắt gặp ánh mắt đầy sát khí của Phúc Minh Viễn.

Phúc Minh Viễn liếc nhìn về phía Liễu Nhi, hắn nhẹ giọng:

“Người đâu! Lôi tì nữ này ra ngoài. Đánh chết.”

Hai từ này hắn thốt ra nhẹ nhàng, thanh âm tuy mềm mỏng nhưng sắc mặt lại lạnh băng như thể hắn quen việc này đến mức không còn cảm giác. Chỉ có người Tinh Thực Gia là mặt mày tái xanh. Đến tứ phu nhân vừa thẳng lưng kiêu căng trước mặt Phúc Minh Viễn giờ đây cũng chẳng dám nhìn mặt hắn. Hai tay bụm miệng vừa co ro vừa run lẩy bẩy.

Liễu Nhi dập đầu lia lịa, vừa dập đầu vừa khóc:

“Phúc đại nhân xin tha mạng, Phúc đại nhân xin tha mạng cho nô tì.”

Liễu Nhi cầu xin đến thê thảm nhưng chẳng động nổi lòng thương của Phúc Minh Viễn. Hắn ngoắc tay, hai tên lính liền bước vào toan kéo Liễu Nhi đi thì lão phu nhân đã chắn ngang phía trước.

Bà chống chiếc gậy xuống đất. Nghiêm giọng nói:

“Dám hỏi Phúc đại nhân, người định tội gì mà xử phạt Liễu Nhi?”

“Cô ta dối gạt quan viên triều đình, bao che phạm nhân. Lão phu nhân, bà nói xem, cô ta có đáng tội chết không?”

“Cái gì mà phạm nhân chứ? Thanh Y cô ta đã gây hoạ gì rồi? Lại còn liên luỵ đến chúng ta, đúng là tai tinh mà.”

Tứ phu nhân bất mãn gào lên. Phúc Minh Viễn chán ghét đến độ chẳng thèm liếc đến bà ta.

“Con tai tinh đó, khắc chết mẹ nó đã đành, giờ còn muốn khắc chết chúng ta. Tinh Thực Tường, tôi đã sớm nói với ông rồi, ông nên đuổi nó ra khỏi Tinh Thực gia đi, ông lại không nghe, giờ ông đã sáng mắt ra chưa. Phúc đại nhân, cô ta phạm tội gì thì cứ để cô ta gánh, Tinh Thực gia chúng ta không có liên quan gì đến cô ta.”

“Câm miệng!”

Lão phu nhân hét lớn, sắc mặt bà càng lúc càng khó coi.

Ngón tay Phúc Minh Viễn ngừng gõ, hắn chầm chậm đứng dậy, cười nhạt:

“Các người giữ chút sức lực đi. Không phải chỉ có một mình Thanh Y là phạm nhân đâu. Toàn bộ trên dưới Tinh Thực gia đều là phạm nhân.”

“Cái gì?”

“Phúc đại nhân, người đang nói gì vậy chứ?”

Ánh mắt Phúc Minh Viễn sắc lẹm, hắn nghiêm giọng:

"Thái Tử Gia bị đầu độc khi đang dùng bữa tại Tinh Thực Yến. Tình trạng đang vô cùng nguy kịch. Hoàng thượng lệnh cho Võ Đức Ti chúng ta điều tra chân tướng. Lão gia nhà các người đang bị áp giải đến hình bộ. Đừng nói là một nô tì thấp hèn đến mạng của lão gia nhà các người cũng chưa chắc giữ được đâu. Không đúng, phải là trên dưới Tinh Thực Gia chưa chắc giữ nổi một mạng nào.”

Lão phu nhân nghe xong choáng váng, chân đứng không vững, may có Tinh Thực Tường nhanh tay đỡ lấy. Tứ phu nhân sợ hãi ngã quỵ ra đất. Đám nô tì gia đinh khóc lóc ầm ĩ, tạo nên một khung cảnh bát nháo vô cùng.

Phúc Minh Viễn liếc nhìn Liễu Nhi:

“Lôi cô ta đi!”

Liễu Nhi sợ hãi vừa quỳ vừa lết đến chỗ Phúc Minh Viễn, miệng vẫn không ngừng van xin:

“Phúc đại nhân xin rủ lòng thương tha cho nô tì một mạng này, nô tì còn người thân phải lo, xin Phúc đại nhân thương xót..."

Tay Liễu Nhi còn chưa kịp nắm đến gấu quần của Phúc Minh Viễn, một tên quan binh đã tiến đến nắm tóc cô kéo đi. Liễu Nhi vừa khóc vừa nhìn về phía lão phu nhân:

"Lão phu nhân xin cứu mạng nô tì với, lão phu nhân..."

Tiếng Liễu Nhi gào thét thê lương. Lão phu nhân rơi nước mắt nhưng cũng đành bất lực nhìn theo.

Phúc Minh Viễn hạ lệnh:

“Áp giải toàn bộ đến đại lao.”

Toàn bộ quan binh “Dạ!” một tiếng, rồi lao vào trói người. Người nào giãy giụa đều bị bọn chúng đánh không thương tiếc. Từng tốp người bị dẫn ra khỏi cổng, ánh đèn trong Tinh Thực gia trang dần dần phụt tắt.