Chương 3

Tại hoàng cung Hoài An, các quan lại đang chắp tay hành lễ ở Bình Hoà Các chờ đợi. Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng tay chống trán nét mặt u buồn. Qua một lúc lâu mới cất tiếng:

“Vụ án của thái tử điều tra đến đâu rồi?”

Phúc Minh Viễn liền đứng ra, cung kính tâu:

“Khởi bẩm hoàng thượng, thái tử trúng phải độc hạnh nhân sau khi ăn món chè hạnh nhân hạt sen, thần đã cho người bao vây Tinh Thực Yến và bắt toàn bộ người của Tinh Thực gia để điều tra. Đây là khẩu cung của Tinh Thực Quan, mời hoàng thượng xem qua.”

Lộ thái giám nhanh tay đón lấy tờ khẩu cung trên tay Phúc Minh Viễn dâng lên hoàng thượng. Hoàng thượng liếc qua một lượt liền buông xuống:

“Hạnh nhân cũng có độc sao?”

“Bẩm hoàng thượng, hạnh nhân vốn dĩ có hai loại là hạnh nhân đắng và hạnh nhân ngọt. Trong hạnh nhân đắng có chứa một loại chất gọi là khổ hạnh nhân cam. Chất này khi gặp phải nước bọt sẽ thành chất độc. Người trúng độc nhẹ thì đau đầu, mất sức, nặng thì lú lẫn, nôn mửa, còn quá nặng có thể tê liệt hô hấp dẫn đến tử vong. Độc mà thái tử trúng phải là từ hạnh nhân đắng mà ra thưa hoàng thượng.”

Người vừa bẩm báo là Ôn Phương Hậu Ôn thái y. Ông là thái y có tiếng đứng đầu thái y viện, là lương y đức cao vọng trọng khiến nhiều người phải kính nể. Hoàng thượng vô cùng xem trọng Ôn thái y, ngay khi biết tin hoàng hậu nương nương có hỷ liền điều ngay ông đến bên cạnh hoàng hậu, một bước không rời ngày ngày chăm sóc dưỡng thai cho hoàng hậu.

Khi hoàng hậu muốn xuất cung đi cầu bình an, hoàng thượng hạ chỉ cho Ôn thái y theo cùng. Cùng lúc đó vụ án của thái tử xảy ra khiến ông không kịp quay về.

Thái tử là người tài giỏi, nhân đức được xem là hiền quân trong tương lai. Thái tử mất chính là sự mất mát lớn của quốc gia. Điều này như cây kim trong lòng Ôn Phương Hậu, đây cũng là nỗi ân hận lớn nhất đời ông.

Vương Kiến Công, Vương thái phó chau mày nghi vấn:

“Nếu hạnh nhân đắng độc đến thế tại sao ta thấy ngự thiện phòng vẫn chế biến những món ăn từ hạnh nhân đắng?"

“Đương nhiên, ngự trù trong cung sử dụng hạnh nhân ngọt rồi, họ đâu ngu xuẩn như bọn đầu bếp của Tinh Thực gia.”

Châu thái y Châu Bảo nhanh nhảu cướp lời.

Tiếng Ôn thái y lại vang lên nhẹ nhàng:

“Thật ra hạnh nhân đắng không phải là không thể sử dụng được. Chỉ cần bóc vỏ hạnh nhân ngâm với nước trong nhiều ngày và thay nước thường xuyên, trước khi sử dụng phải rang thật kĩ để chất độc bay hơi hết là có thể sử dụng như bình thường. Có lẽ…”

Ôn thái y im lặng thở dài một hơi rồi hướng về phía hoàng thượng:

“Có lẽ Tinh Thực gia đã quá chủ quan dẫn đến sai sót trong khâu chế biến nên mới dẫn đến cớ sự này thưa hoàng thượng.”

"Hoang đường!"

Hoàng thượng đập mạnh tay xuống bàn, chồng tấu chương và tờ khai bị người hất rơi ngổn ngang trên đất. Đôi mắt người hằn lên tia phẫn nộ.

"Chủ quan cái gì chứ, trẫm thấy bọn chúng là tự kiêu ỷ mình tài giỏi làm ăn cẩu thả. Một gia tộc lớn mà lại có lối sống ngạo mạn, đến cả thái tử mà cũng tiếp đãi qua loa gây hoạ, vậy trẫm bọn chúng xem là gì?”

Chúng đại thần vội quỳ xuống hô to:

“Xin hoàng thượng bớt giận!”

Hoàng thượng thở mạnh một hơi lấy lại bình tĩnh. Người truyền chỉ:

“Gia tộc Tinh Thực làm ăn bất cẩn hại chết thái tử, toàn bộ Tinh Thực gia xử tội treo cổ, riêng Tinh Thực Quan đứng đầu gia tộc lại không biết cách quản giáo, xử tội chém đầu thị chúng để răn đe.”

“Hoàng thượng anh minh.”

Vương Kiến Công suy nghĩ một lát rồi bẩm tiếp:

“Bẩm hoàng thượng, về phía Tinh Thực Yến, người định xử trí thế nào?”

“Phá đi!”

“Hoàng thượng, như vậy thật quá đáng tiếc. Dù gì Tinh Thực Yến cũng đã tồn tại lâu đời, tiếng tăm lẫy lừng. Chính tiên hoàng cũng đã từng nói Tinh Thực Yến chính là vinh dự của kinh thành ta thưa hoàng thượng.”

Hoàng thượng cau mày:

“Vậy ngươi nói phải làm sao?”

“Thần cho rằng tìm một gia tộc có tài nghệ về ẩm thực mới để thay thế Tinh Thực gia tiếp quản Tinh Thực Yến. Ngọc Thuỵ lớn như vậy, gia tộc có truyền thống về ẩm thực lâu đời có rất nhiều, thần không tin là không thể tìm được một gia tộc có thể thay thế Tinh Thực gia thưa hoàng thượng.”

“Ý của Vương thái phó, các khanh thấy thế nào?”

Hạnh Lãng vội tâu: “ Bẩm hoàng thượng, phá huỷ Tinh Thực Yến quả là rất đáng tiếc. Chỉ có điều thái tử gia độc chết tại Tinh Thực Yến cả thiên hạ đều biết, dù cho có để gia tộc khác tiếp quản e là vẫn ảnh hưởng đến danh tiếng của hoàng thượng. Theo thần thấy Tinh Thực Yến tạm thời để cho triều đình quản lý một thời gian thưa hoàng thượng.”

“Chúng thần tán thành thưa hoàng thượng.”

Hoàng thượng hận Tinh Thực gia hại chết thái tử mà người nhất mực yêu thương, giờ đây đối với người sự tồn tại của Tinh Thực Yến chính là hạt bụi trong mắt, khiến người hết sức khó chịu, người sao có thể để nó tồn tại.

Nhưng đa số các đại thần đều muốn giữ lại, người cũng không thể ngó lơ mà quyết định phá huỷ Tinh Thực Yến được, thật là bực bội!

Hoàng thượng trầm tư không nói, các đại thần hoang mang xì xầm bàn tán. Qua một lúc, hoàng thượng mới cất tiếng:

“Chuyện này, trẫm vẫn cần phải cân nhắc thêm, trước mắt hãy cứ giữ lại Tinh Thực Yến. Hạnh thượng thư ngươi hãy tiếp quản Tinh Thực Yến đi. Đợi sau khi trẫm xem xét sẽ đưa ra quyết định sau.”

Hạnh Lãng mừng thầm vội tiếp chỉ. Vương Kiến Công định lên tiếng can gián hoàng thượng đã cắt lời:

“Được rồi, Phúc Minh Viễn ngươi ở lại đây, còn các khanh lui xuống hết cả đi!”

Các đại thần tuân chỉ rời đi. Vương Kiến Công không còn cách nào cũng đành lui ra.

Đến cổng cung, Vương Kiến Công bắt gặp Hạnh Lãng vẫn đang vui vẻ nói chuyện với các quan viên khác, miệng cười không khép lại được.

“Hạnh thượng thư, chúc mừng ngài được như ý nguyện.”

“Hình như Vương thái phó có điều gì không hài lòng với hạ quan thì phải? Phải chăng là vì chuyện của Tinh Thực Yến?”

Hạnh Lãng từ lâu đã thèm muốn Tinh Thực Yến đến đỏ mắt. Nay cơ hội đã tới ông ta mà không thừa nước đυ.c thả câu thì đúng là có lỗi với bản thân. Vương Kiến Công biết thừa nên càng chán ghét ông ta hơn. Có điều Vương Kiến Công biết thì hoàng thượng đương nhiên cũng biết.

“Hạnh thương thư, Vương mỗ có một câu muốn khuyên ông."

"Vương thái phó cứ nói, bổn quan xin lắng nghe."

"Trong phúc có hoạ, trong hoạ có phúc. Phúc hoạ tương liên. Là phúc hay là hoạ vẫn còn chưa biết được.”

Hạnh Lãng cau mày, khó chịu:

“Vương thái phó nói vậy là có ý gì?”

Vương Kiến Công cười khẩy, không đáp. Ông bước lên xe ngựa, chiếc xe chầm chậm lăn bánh rời đi. Hạnh Lãng mặt tối sầm nhìn theo. Ánh mắt hằn lên sự căm hận:

“Vương Kiến Công, ông dám coi khinh bổn quan. Thái phó thì sao chứ? Sẽ có ngày bổn quan chà đạp ông dưới chân như chà đạp một con kiến. Ông cứ đợi mà xem.”

Hoàng thượng mở một phong thư ra xem. Đọc đến đâu nét mày cau đến đấy. Người vứt lá thư xuống bàn, giọng đầy chán ghét:

“Đây đã là bức thư thứ năm Doãn phi gửi đến cho trẫm xin ban hôn cho ngũ hoàng tử. Thái tử vừa mất. Tang sự chưa lâu, lại muốn trong cung tổ chức hỷ sự. Đây chẳng khác nào muốn người trong thiên hạ có cớ bàn tán trẫm sao? Người đàn bà này chẳng biết đang nghĩ gì?”

“Hoàng thượng bớt giận. Ngũ hoàng tử cơ thể yếu ớt, lại lâm bệnh nặng. Dù được hoàng thượng ân điển xuất cung tịnh dưỡng tại Nghiên Phức Các, nhưng bệnh tình của ngũ hoàng tử lại chẳng mấy tiến triển. Thái y đều nói ngũ hoàng tử không sống nổi qua tuổi hai mươi. Doãn phi nương nương chỉ có một mình ngũ hoàng tử là con, đương nhiên sẽ đau lòng thương xót. Nương nương muốn xung hỉ cầu bình an cho ngũ hoàng tử không phải là không thể thông cảm thưa hoàng thượng.”

Hoàng thượng đối với ngũ hoàng tử không có bất cứ kỳ vọng nào. Nhưng dù gì ngũ hoàng tử cũng là cốt nhục của người, người đương nhiên cũng có phần xót thương. Hoàng thượng trầm ngâm rồi nói:

“Dù cho Khang Nhi có là hoàng tử đi nữa nhưng thọ mệnh ngắn ngủi, tiểu thư nhà nào chịu gả cho nó chứ. Với hoàng cảnh của Khang Nhi chỉ có hạng nữ nhi dân phu mới cam nguyện chịu gả. Nhưng trẫm tuyệt đối không đồng ý, thân là hoàng tử sao có thể đi lấy một tiện nữ chứ, mất mặt!”

“Khởi bẩm hoàng thượng, thần nghe nói các vị tiểu thư nhà Hạnh thượng thư đã đến tuổi cập kê. Hơn nữa Hạnh thượng thư nhân hậu ân của hoàng thượng thì cũng nên báo đáp người. Hoàng thượng nếu có ý ban hôn, Hạnh thượng thư nhất định không từ chối thưa hoàng thượng”

“Hạnh Lãng!”

Hoàng thượng bật cười:

“Phúc Minh Viễn ơi là Phúc Minh Viễn, khá khen cho ngươi, ngươi thật biết cách phân ưu cho trẫm!"

Hoàng thượng chấm mực rồi viết xuống một thánh chỉ, Lộ thái giám đứng bên mài mực, ý cười trong mắt lộ rõ. Hoàng thượng đưa thánh chỉ cho Phúc Minh Viễn lệnh chàng đích thân đến Thượng Thư Phủ tuyên chỉ.

Phúc Minh Viễn nhân lệnh đi ngay. Hoàng thượng vẻ mặt sảng khoái quay về Thanh Phong điện truyền ngự thiện. Từ sau khi thái tử mất đây là lần đầu tiên người dùng thiện ngon miệng đến vậy, các cung nhân ngự thiện phòng đều được trọng thưởng.

......

“Cái gì? Hoàng thượng sao lại…?”

“Hạnh thượng thư, ngài còn không mau lĩnh chỉ tạ ân?”

Hạnh Lãng không mấy tự nguyện nhưng vẫn khấu đầu lĩnh chỉ. Phúc Mĩnh Viễn cười khẩy, chàng phẩy tay áo cùng thuộc hạ ra về.

Hạnh Lãng còn chưa kịp đứng lên. Hạnh Thường, tứ tiểu thư Hạnh gia đã khóc lóc loạn cả lên:

“Phụ thân, chuyện này là sao? Sao hoàng thượng tự dưng lại muốn ban hôn cho thượng thư phủ chứ?”

Hạnh Lãng im lặng đi về phòng khách. Đoàn người Hạnh gia cuống cuồng đi theo. Mỗi người một câu ầm ĩ hết cả thượng thư phủ.

Đại phu nhân và nhị phu nhân lời qua tiếng lại chẳng ai nhường ai. Hạnh Thường đứng một bên vừa khóc vừa chê bai ngũ hoàng tử.

Cả phủ bát nháo duy chỉ có Hạnh Khổng, Hạnh đại tiểu thư là bình chân như vại. Hoàng thượng muốn tiểu thư nhà Hạnh gia gả cho ngũ hoàng tử nhưng không nói là vị tiểu thư nào. Vậy thì chuyện này chẳng phải là để phụ thân nàng tự mình quyết định sao. Nếu đã vậy nàng không cần thiết phải lo. Người được định gả dù là ai cũng chắc chắn không phải là nàng.

Hạnh Khổng nàng là ai chứ? Đệ nhất mỹ nhân thành Hoài An, thiên kim tài nữ được biết bao công tử quyền quý ngưỡng mộ. Đối với phụ thân, nàng chính là niềm tự hào của ông, cũng là người có giá trị nhất tại thượng thư phủ. Nàng chỉ có thể gả cho người có thể trở thành quân vương tương lai.

Vậy thì người phải gả cho ngũ hoàng tử vô dụng kia chỉ có thể là tam tiểu thư Hạnh Bình hoặc tứ tiểu thư Hạnh Thường thôi. Chuyện không liên quan đến mình, Hạnh Khổng đương nhiên sẽ không hoạt nháo mất mặt.

Hạnh Lãng chậm rãi uống trà, nhìn cảnh tượng ầm ĩ trước mặt chỉ thêm chán ghét. Với đứa con gái Hạnh Khổng xuất sắc của ông ta, sau này ông ta nhất định sẽ gả cho một vị hoàng tử có thế lực lớn, tương lai có thể đăng cơ kế nghiệp. Hai đứa con gái còn lại tuy rằng dung mạo lẫn tư chất đều bình thường nhưng dùng để lôi kéo quan hệ với các viên quan khác cũng không phải là không được.

Thế mà bây giờ toàn bộ tính toán của ông ta đều đã hỏng hết. Ông ta được lợi từ Tinh Thực Yến lại thiệt hại mất một đứa con gái. Đừng nói ngũ hoàng tử không quyền thế, không chống lưng, lại còn là một người sắp chết. Thứ Hạnh Lãng quan tâm không phải là hạnh phúc của con gái mà gả con cho một phế vật vừa lãng phí vừa tổn hại danh tiếng.

Hoàng thượng là đang muốn dạy dỗ Hạnh Lãng, người ra oai với ông là muốn để ông thấy ân điển của hoàng thượng không dễ nhận như vậy.

Hạnh Lãng siết chặt tách trà trong tay, khói trong tách bốc lên, hơi nóng bỏng rát truyền qua kẽ tay Hạnh Lãng. Ông nhớ tới lời Vương Kiến Công từng nói "phúc hoạ tương liên", ông ta là coi thường Hạnh Lãng cố ý nói Hạnh Lãng không có tầm nhìn.

Hạnh Lãng điên tiết ném tách trà trong tay:

“Câm miệng!”

Cả thượng thư phủ hoảng hốt im bặt. Không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt.

Hạnh Khổng chậm rãi rót thêm một tách trà:

“Chuyện có lớn đến đâu cũng có cách giải quyết, phụ thân hà tất phải nóng giận mà ảnh hưởng đến sức khoẻ.”

Giọng nói nàng êm dịu khiến Hạnh Lãng bình tâm hơn, cơn tức giận tiêu tan đi phân nửa. Hạnh Lãng đón lấy tách trà từ tay Hạnh Khổng, ông thở dài nét mặt suy tư.

“Phụ thân, con nhớ hình như mình vẫn còn một muội muội nữa được gửi nuôi ở quê, không biết bây giờ muội ấy như thế nào rồi?”

Câu nói của Hạnh Khổng như thức tỉnh Hạnh Lãng. Nét cười trên mặt ông ta lộ rõ:

“Con nói đúng, nhiều năm trôi qua rồi, phụ thân cũng rất nhớ nó, đã đến lúc phải đón nó về rồi.”

Hạnh Lãng đứng dậy, chắp tay sau lưng dáng điệu khoang thai:

“Tú ma ma, mau phái người đi đón nó về đây.”

“Phụ thân, theo con thấy chi bằng để Tú ma ma đích thân đi một chuyến như vậy mới thể hiện được lòng thành của thượng thư phủ ta.”

Hạnh Lãng bật cười:

“Ha ha, vẫn là Khổng Nhi của ta chu đáo. Được! Vậy Tú ma ma, bà chịu khó đi một chuyến đón nhị tiểu thư hồi phủ.”

Ai cũng biết nhị tiểu thư Hạnh gia vì bát tự xấu nên từ nhỏ đã bị gửi nuôi ở quê. Nói là gửi nuôi nhưng thực chất chính là vứt bỏ.

Gả nàng ta cho ngũ hoàng tử là hợp lý nhất, dù hoàng thượng có biết được chuyện này thì đã sao. Dù gì nàng ta cũng mang dòng máu của Hạnh gia vẫn là nhị tiểu thư Hạnh gia. Hoàng thượng lấy cớ gì trách tội ông ta. Đổi một đứa con gái bị vứt bỏ để lấy một Tinh Thực Yến nguy nga bề thế. Mối làm ăn này Hạnh Lãng lời to.

"Phúc hoạ tương liên trong lời Vương Kiến Công nói chính là ý này sao?" Hạnh Lãng không giấu được tâm tình sảng khoái mà bật cười thành tiếng. Ông vỗ nhẹ tay lên mu bàn tay Hạnh Khổng vẻ mặt yêu chiều và tự hào về nàng vô cùng.

Hạnh Thường và Hạnh Bình im lặng đứng bên cạnh. Hạnh Thường thấy thái độ của Hạnh Lãng thất thường thì không dám làm loạn ầm ĩ nữa. Nàng khóc rấm rứt, thì thầm với Hạnh Bình:

“Chuyện ai gả cho ngũ hoàng tử còn chưa định được, phụ thân lại còn vui vẻ đòi rước cái thứ xui xẻo kia về nhà. Phụ thân bị làm sao vậy chứ?"

“Không! Phụ thân đã định rồi!”

“Ý tỷ là sao chứ?”

Hạnh Bình đưa chiếc khăn tay của nàng cho Hạnh Thường, nói khẽ:

“Muội mau lau nước mắt đi. Nhìn bộ dạng của muội chỉ khiến cho mẫu tử Hạnh Khổng coi thường thôi. Muội yên tâm, muội sẽ không phải gả cho ngũ hoàng tử đâu.”

“Vậy thì gả ai?"

Hạnh Bình không đáp. Ánh mắt nàng chăm chú nhìn Hạnh Khổng. Nàng ta đoán được tâm tư của Hạnh Lãng, nàng ta chỉ sử dụng một câu nói đã giúp Hạnh Lãng thay đổi thế cục. Mặt ngoài thì là một tỷ tỷ tốt có tình có nghĩa, thâm tâm thì mưu mô xảo trá, thủ đoạn của nàng ta thật quá giảo hoạt.

Hạnh Khổng dường như có tất cả mọi thứ khiến Hạnh Bình ngưỡng mộ, sắc đẹp, trí tuệ, danh tiếng và cả sự cưng chiều của phụ mẫu. Địa vị của nàng ta tại thượng thư phủ càng lúc càng vững chắc, còn nàng chỉ mãi là cái bóng của nàng ta. Chỗ nào có Hạnh Khổng thì sẽ chẳng có ai nhìn đến Hạnh Bình.

Hạnh Bình cúi đầu thở dài, nàng vĩnh viễn không sánh bằng Hạnh Khổng. Nàng sầu não lui về phòng.

Phía ngoài Tú ma ma đã chuẩn bị xong xe ngựa và lương thực để đi đón nhị tiểu thư. Tiếng ngựa hí vang, mang theo chiếc xe lộc cộc rời khỏi thượng thư phủ.