Chương 12.1: Ngủ

Edit: Lemon

Beta: Mun

Đàn ông một khi nói lời âu yếm sẽ không bao giờ nương tay, họ luôn biết cách đánh trúng vào tâm lý của phụ nữ.

Hứa Diên mềm nhũn vô lực ngồi trên người Trình Thầm, giống như cây tơ hồng* yếu ớt chỉ có thể phát triển bằng cách bám chặt vật chủ .

Cô cắn môi, chút lí trí còn sót lại có gắng hạ quyết tâm thật kiên định, nhỏ giọng nói: “Trình Thầm, không thể tiếp tục.”

Anh cười, nhẹ vuột ve mái tóc đen mềm mại của cô, nói: “Anh biết, anh chỉ phát nghiện khi làm việc này thôi.”

Hứa Diên lần đầu tiên biết rằng, hóa ra loại chuyện như thế này cũng có thể gây nghiện.

Một lúc sau, hai người chỉnh lại quần áo, nhưng không khí trong xe vẫn rất ái muội.

Hứa Diên ngồi trên đùi Trình Thầm, đôi mắt phủ một tầng sương mờ, vừa ngấn lệ lại vừa mang theo cả một tầng ủy khuất ủy khuất.

“Có phải vì anh quay cái kia, nên sau đó mới...”

Khóe mắt Trình Thầm thoáng nhếch lên, vẻ mặt của anh vừa có chút nguy hiểm lại mang chút lười biếng: “Em không thích anh quay cảnh đó sao?”

Làm gì có ai nhìn bạn trai của mình diễn ân ái với người khác mà thích cho được…

“Được rồi, nếu như em không thích thì không quay nữa, về sau cũng sẽ không bao giờ quay nữa. Nếu có qua thì chỉ cùng em quay thôi, có được không?”

Hứa Diên đột nhiên phát hiện, khi anh hỏi mấy câu như "có được hay không" , đều là để những vấn đề khiến người ta cạn lời.

Vì thế, cô cố tình lảng tránh không trả lời, rồi khéo léo chuyển chủ đề.

“Anh… Có thể nói cho em biết một ít chuyện trước kia của anh được không?”

Trình Thầm ánh mắt tối sầm lại, bàn tay đưa lên nhẹ bóp gương mặt cô lắc lắc: “Lại cùng người đại diện nói lung tung cái gì rồi hả?”

“Không có, em chỉ là em tò mò muốn biết thôi.”

Cô gái nhỏ không hề biết cách nói dối, cái cách cô phồng má lên để đâyt bàn tay của anh ra đáng yêu muốn chết.

Trình Thầm cũng không thèm vạch trần cô, anh ôm eo cô, để hai người dựa sát vào nhau, rồi rầu rĩ nói: “Anh của trước đấy, chỉ là một kẻ khốn nạn.”

Không có chuyện ác nào anh không làm, không đạt được gì thì tranh cướp, tóm lại là chỉ đơn giản là một kẻ đốn mạt, không hơn.

“Em sẽ không muốn biết anh của trước kia đâu. Hứa Diên, anh sợ ...”

Anh ôm lấy cô, vòng tay anh siết lấy cô, ôm rất chặt.

“Đừng sợ, Trình Thầm, em vẫn sẽ luôn yêu anh dù anh có là ai đi nữa.”

Bàn tay nhỏ ấm áp nhẹ nhàng đặt ở sau gáy anh, vuốt phẳng những lo nghĩ trong lòng anh.

Cô nói, cô sẽ luôn yêu anh.

Khi còn nhỏ, Trình Thầm thích nhất nghe những lời này.

Nghe người phụ nữ kia nói mỗi ngày, "mẹ thích A Thầm của mẹ nhất". Sau đó, câu này lại đổi thành người khác nói, cứ đổi mãi đổi mãi, cho đến khi không còn ai muốn nói câu này nữa.

Fans cũng thích anh, nhưng người họ thích là đại minh tinh có tên Trình Thầm. Anh biết, cô gái trước mặt anh hiênh tại, cô ấy thật sự yêu thích một Trình Thầm khốn nạn như vậy.

“Lúc anh còn đi học, anh cực kỳ không nghe lờ. Anh không bao giờ chịu đọc sách, còn học người ta uống rượu, hút thuốc, đánh nhau, và yêu sớm”, Trình Thầm nói đến những chuyện hoang đường thời trẻ, không nhịn được mà bật cười: “Hiện tại nghĩ lại, thoài gian đó cũng không có gì thú vị. Giống như trẻ con khóc lóc để đòi quà, chỉ cần khóc thật to là có người cho thứ mà nó muốn. Người ngoài nhìn vào luôn thấy nó cái gì cũng có, nhưng thật ra, nhưng thật ra bản thân nó cái gì cũng không có.”

Cái gì cũng không có, nếu có cũng chỉ là những thứ khiến bản thân anh cũng phải ghét bỏ.

Nhìn xem, Trình Thầm ngày ấy càng ngày càng trở nên kém cỏi. Mọi thứ cứ dần dần trở nên rối tinh rối mù, lúc ấy, nếu anh có chết ở bên ngoài cũng không có người nhặt xác, càng sẽ không có ai vì anh mà rớt một giọt nước mắt nào.

“Sau đó, anh cảm thấy mọi thứ không còn thú vị nữa, không còn muốn chơi bời nữa. Hồi trước anh có nói với em là anh không có cha mẹ, là nói dối. Anh đã được nhận nuôi, mẹ nuôi của anh lúc ấy do không mang thai được, nên liền nhận nuôi anh. Kết quả vừa đón anh về nhà không bao lâu lại có thai, họ đều cảm thấy anh giống như Tống Tử Quan Âm* vậy…”

Trình Thầm cười, khóe môi nhếch lên, nhưng đôi mắt đen sâu thăm thẳm không có một chút ý cười.

Cuộc sống của anh, đối với người khác nó thú vị và máu chó hơn cả phim truyền hình dài tập. Nhưng đối với anh, tất cả đều là hiện thực, một hiện thực đầy những tổn thương, những vết dao cắt vào tâm hồn, máu chảy đầm đìa.

“Anh học xong đại học, liền rời khỏi nhà chạy đi làm minh tinh. Ngày qua ngày chỉ biết đóng phim kiếm tiền. Sau khi anh tích góp đủ tiền, liền gửi về cho bố mẹ nuôi. Có đôi khi, anh thật sự không muốn có mặt trên thế giới này, không có quan hệ với bất kì ai.”

Anh nói với giọng điệu bình thản nhưng tim Hứa Diên lại giống như bị ai đó bóp nghẹn lại, xé rách thành từng mảnh.

Lúc cô tuyệt vọng nhất, cũng có suy nghĩ như vậy, không muốn có mặt trên đời này.

Không phải sống nữa, sẽ không trải qua những khó khăn trắc trở thống khổ trên đời này. Nhưng khi đó, cô còn có A Trị, làm một vật chống đỡ cô để cô tiếp tục sống.

Còn Trình Thầm? Anh có cái gì? Những ngày liên tục quay phim, cùng vô số đêm trằn trọc khó ngủ?

Thật không công bằng, rất nhiều lúc chúng ta đều cảm thán như vậy, rồi nói mọi người phải bình đẳng, kết quả đâu? Chỉ sau khi sống thật nhiều năm mới hiểu được rằng, trên đời này, chỉ có thời gian là công bằng.

Hai Hứa Diên mắt ửng đỏ, xoang mũi đau nhức.

“Trình Thầm, khi đó, nếu em có thể gặp được anh thì tốt rồi.”