Chương 11

Chương 11: Cảnh giường chiếu

Edit: Lemon

Beta: Mun

Phim trường,

Hứa Diên đứng ở trong phim trường đông người, dạo quanh một vòng, cũng không tìm được Trình Thầm. Nhìn cô lúc này thật giống như một con chuột hamster nhỏ đang lạc đường.

Người đại diện ở phía xa nhìn thấy cảnh này, vẫy tay, gọi Hứa Diên qua bên đó.

Hứa Diên chạy tới, vẻ mặt nghi hoặc: "Trình Thầm chạy đi đâu mất rồi?"

Người đại diện nhìn dáng vẻ của cô, muốn cười nhưng lại cố nhịn xuống không cười, như muốn nói gì đó lại thôi, mất một lúc anh ta mới nói: "Cậu ấy hôm nay có một cảnh giường chiếu... Khụ, là cảnh uống say, sau đó là diễn... cảnh giường chiếu."

...... Cảnh giường chiếu.

Tuy Hứa Diên biết rằng nó chỉ là quay phim, không phải là thật, nhưng cô vẫn hơi sửng sốt.

Người đại diện đã biết quan hệ của hai người, anh ta vỗ vai cô, an ủi nói: "Không sao đâu, cho dù người khác có cởi hết thì Trình Thầm ngay cả mắt cũng không thèm chớp."

"Ngay cả mắt cũng không thèm chớp"?

Không phải nghĩa là nhìn không chớp mắt sao, anh không cần phải an ủi đâu.

Hứa Diên cười, gật đầu, tự nói với bản thân rằng, làm diễn viên thì điều này cũng rất bình thường thôi. Sau đó cô làm bộ lơ đãng mà nói sang chuyện khác: "Chuyện của em và Trình Thầm... Anh đã biết rồi sao?"

Người đại diện xua tay: "Ý của em là cái vụ yêu đương sao? Đâu có gì ghê gớm chứ. Bây giờ, chỉ cần em, mỗi ngày cười với cậu ta một cái, bảo đảm bệnh gì của cậu ta cũng sẽ khỏi. Vậy tôi lo cái gì đây?"

Bệnh? Bệnh gì?

Hứa Diên mở to hai mắt, hỏi: "Trình Thầm bị bệnh gì?"

"Thật ra cũng không có gì quá đáng lo. Những chuyện trước kia của Trình Thầm, tôi cũng không rõ lắm. Lúc tôi vừa mới được chỉ định làm người đại diện cho Thầm, cậu ấy đang bị chứng mất ngủ rất nghiêm trọng, chỉ có thể đi gặp bác sĩ để điều trị nhưng cậu ấy nhất quyết không chịu hợp tác với bác sĩ, tôi cũng không có biện pháp nào khác."

Nghe vậy, Hứa Diên bỗng nhiên nhớ tới buổi tối lần đầu tiên gặp được Trình Thầm. Khi ấy đã hơn nửa đêm hắn không ngủ, lại lang thang trên đường, hơn nữa vẻ mặt còn rất bực bội.

Khả năng cao đêm đó, là do anh lại mất ngủ.

Người đại diện thấy vẻ mặt buồn bã của cô, vội nói: "Tình trạng hiện tại của Trình Thầm đã tốt hơn nhiều. Đặc biệt sau khi ở cùng cô, cậu ấy ăn gì cũng ngon, thân thể ngày càng khỏe mạnh hơn."

Hứa Diên gật đầu tỏ ý đã hiểu lời của người đại diện. Cô trở về phòng nghỉ, cố tỏ ra không có gì nhưng trong lòng lại không thôi suy nghĩ.

Rốt cuộc quá khứ của Trình Thầm đã xảy ra chuyện gì lại có thể khiến con người tùy ý như anh sau bao năm vẫn không thể nào quên được.

Rốt cuộc anh đã phải trải qua bao nhiêu thống khổ, mới có thể khiến anh trong bao nhiêu đêm trằn trọc không ngủ được.

Phía bên kia, Trình Thầm mặc một thân hỷ phục đỏ thẫm đẹp đẽ và sang trọng. Hắn cầm ly rượu lên nhấp chút rượu. Khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc vì hơi men mà ửng đỏ. Đôi mắt đen toát lên vẻ ôn nhu khiến người khác ngất ngây, làm mọi người xung quanh hận không thể mãi mãi chìm đắm vào trong đôi mắt đó.

Tửu lượng của hắn rất tốt, cũng do quãng thời gian nổi loạn thưở thiếu niên luyện được.

Khi đó, hắn mới 17 tuổi, do bệnh trầm cảm, mà hắn suốt ngày lao vào uống rượu như uống nước. Uống nhiều đến mức suýt chút nữa hỏng cả dạ dày.

Đạo diễn gật đầu, ý bảo diễn viên đang ở trạng thái rất tốt, có thể bắt đầu quay.

Đế vương đứng lên, cầm lấy hai ly rượu, tay áo to rộng thoáng chút run run, lảo đảo lắc lư đi đến chỗ Hoàng Hậu đang an vị.

Khóe miệng hắn ngậm cười, đem chén rượu nhét vào tay tân nương, sau đó nhanh chóng giúp nàng tháo mũ phượng. Hắn cười, một nụ cười đa tình lại bi thương: "Ai cũng nói con gái Thừa Tướng, so với hoa còn đẹp hơn gấp trăm vạn lần, hôm nay được nhìn thấy, quả thực danh bất hư truyền!"

Hoàng Hậu mặt cúi xuống, giống như e thẹn, im lặng không đáp lời bậc đế vương.

Nàng biết trong lòng hắn từ lâu đã thích người khác, nhưng nàng vẫn luôn đấu tranh để có thể đến bên cạnh hắn, một lòng muốn gả cho hắn.

"Đến đây đi, uống ly rượu giao bôi này, từ hôm nay, nàng chính là Hoàng Hậu của trẫm."

Ly rượu không chút lưu tình được đưa đến miệng đối phương, Hoàng Hậu bị rượu làm sặc, che ngực ho nhẹ.

Nhưng bậc quân vương lại tỏ ra không nhìn thấy, hắn lãnh tình nhìn tất cả mọi việc, rồi cởi bỏ y phục, hung hăng đẩy ngã tân nương xuống long sàng êm ái mà lạnh lẽo, gặm cắn khóe môi non mềm của nàng.

Sa mành bị buông, hình ảnh trên giường kiều diễm, phong tình như ẩn như hiện, một đoạn Vu Sơn mây mưa.

Hắn có vui không? Hình như có, hoặc không, nhưng tất cả đều không quan trọng nữa rồi, thành thân cùng ai, dưới thân là ai, cùng ai đi đến cuối đời, đều không còn quan trọng nữa.

Quan trọng là, hắn đã trở thành vua của thiên hạ này.

"Cắt! Tốt lắm, nghỉ ngơi một chút đi. Hôm nay tới đây đã. Trình Thầm, có phải cậu uống hơi nhiều rồi không?"

Trình Thầm đứng dậy, hai ngón tay nhẹ xoa hai huyệt Thái Dương, khẽ nhíu mày: "Có hơi nhiều một chút."

Đạo diễn cười: "Được rồi, cậu đi nghỉ ngơi trước đi."

Hứa Diên đã quay về xe đợi Trình Thầm quay xong. Đợi từ khi chiều muộn tới tận lúc đêm buông, cô thật sự cảm thấy chán muốn chết. Hứa Diên mở cửa sổ xe, ngắm nhìn ánh trăng bên ngoài.

Đầu óc cô giờ đây chỉ nghĩ tới việc Trình Thầm ở trong kia đang diễn cảnh giường chiếu với người khác, càng nghĩ trong lòng càng có một chút khổ sở cùng khó chịu.

Được rồi, cô thừa nhận, không chỉ đơn giản là "một chút" khó chịu mà là rất khó chịu.

Càng nghĩ càng thêm chán nản, Hứa Diên bĩu môi rồi khẽ thở dài một hơi.

Không, là nửa hơi thôi, cô còn chưa kịp thở xong đột nhiên bị Trình Thầm đi tới cưỡng hôn.

Hứa Diên trừng mắt, duỗi tay cố đẩy hắn ra, nhưng một chút cũng không thể đẩy được.

Trình Thầm đứng ở ngoài xe, nét mặt thoáng chút hơi men, quyết tâm muốn hôn cô thật sâu. Cô ngồi ở trong xe, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, không ngừng có gắng để lùi về phía sau.

Cuối cùng, anh cũng hôn đủ rồi, nhanh chóng buông tay thả cô ra, kéo cửa mở ra để lên xe, anh nhanh chóng quay sang ôm ghì lấy Hứa Diên.

Trình Thầm dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh của cô, cắn một cái, rồi dừng lại dùng đầu lưỡi liếʍ ra xung quanh, giống như động vật săn mồi, là một loại mãnh thú vô cùng đáng sợ.

Hứa Diên sợ tới mức không dám cử động, hai tay cô cứng lại, cả người cô run lên nhè nhẹ. Hứa Diên khẽ gọi tên anh, rồi nức nở: "Trình... Trình Thầm."

"Hửm?"

Anh cười, tiếng nói khàn khàn, nhưng không ai biết trái tim của anh cũng đang run rẩy. Sau đó anh cắn nơi đang phiếm hồng ấy một cái thật tàn nhẫn.

Quả nhiên, chỗ đó lưu lại một cái dấu răng đỏ hồng. Đôi mắt cô gái nhỏ đều hồng lên, rưng rưng sắp khóc, cố tỏ ra rằng bản thân đang ủy khuất không chịu được.

Ngón tay thon dài trắng nõn của anh chạm đến chỗ dấu răng, xoa nhẹ , mang theo lưu luyến si mê, ngẩng đầu cười với Hứa Diên, giống như trò đùa dai của trẻ con, nhẹ nhàng nói: "Đánh dấu."

Anh làm bộ vô tội, rõ ràng là hắn vừa làm chuyện xấu, nhưng lại khiến người khác không thể trách cứ được.

"Trình Thầm, anh cắn em đau quá."

"Xin lỗi, anh uống say rồi."

Anh đột nhiên ngoan ngoãn không giống như ngày thường, đôi mắt đen trong veo mê ly, kề sát ở cổ cô, cảm giác thật mỹ mãn.

Hứa Diên đỏ mặt, cô chỉ có thể khuất phục dưới sắc đẹp của anh.

Anh cọ qua cọ lại ở cổ của cô, quanh mũi giờ đây đều chỉ có mùi hương của cô. Mùi hương ấy thơm đến nỗi khiến anh muốn đem cô chôn cất vào lòng, ừm, chôn vào trong đất, mười năm sau, sẽ được một vò nữ nhi hồng* ngon nhất thế gian.

"Hứa Diên..."

"Sao vậy?"

Giọng cũng thật dễ nghe a, là do ăn nhiều đường hay mật sao, mềm mại, giống như cái bánh nếp vậy, dinh dính nhưng ăn lại rất ngon.

"Anh nhịn không được."

Hàng lông mi của anh run rẩy, mí mắt khép hờ, giống như đang ngủ say.

Nhưng Hứa Diên biết, anh không hề ngủ, bàn tay của anh chui vào trong áo của cô, giống như một con rắn nhỏ linh hoạt. Nó ở trên da thịt trắng nõn mà lưu luyến, tiến về phía trước, bò lên núi tuyết, chơi đùa đóa hoa nhỏ đỏ xinh.

Hai chân cô mềm đi, khóe mắt ngân ngấn nước, muốn bắt lấy cái tay đang làm loạn của anh, nhưng cả người không còn chút sức lực nào.

"Anh muốn cùng em quay..."

"Quay, quay cái gì?"

"Cảnh giường chiếu", anh cười, hôn lên khóe miệng cô. Sau đó, anh bế cô lên, tách hai chân ra, để cô ngồi ở trên người mình, mọi động tác đều rất nhanh gọn không hề giống một người đang say: "Chúng ta sẽ làm trong phòng ngủ, làm trên sô pha, làm trong phòng bếp, làm trong phòng tắm, làm ở ban công, anh đứng làm em, nằm nghiêng làm, làm em từ phía sau, có được không?"

Anh đang tỏ ra cực kỳ lễ phép, hỏi ý kiến của cô.

Nước mắt của Hứa Diên lúc này không chịu được mà rơi xuống, giọt nước mắt kia lại được anh hôn đi, mang theo cảm giác say đắm.

"Không được, không được, em không cần."

Cô gái nhỏ sợ tới mức muốn chạy trốn, lại bị anh ôm trở về, dễ như trở bàn tay.

Cúc áo thẳng hàng chỉnh tề đều bị anh nhanh chóng cởi ra, Hứa Diên cũng không nhớ rõ Trình Thầm dùng tay hay dùng miệng, chỉ nhớ được rằng tạch một tiếng móc khóa sau lưng cô đã bị cởi ra, đôi gò bồng đào mềm mại nhanh chóng được giải phóng.

Anh nhất định là say rồi, mới có thể nói ra những lời này, làm mấy chuyện này, lý trí thường ngày của anh đã đi đâu mất rồi.

Cô cũng uống say rồi. Trong khoang miệng giờ đây tất cả đều là mùi rượu, một chút sức lực để phản kháng cũng không còn

Cô ở đây, Trình Thầm có thể muốn làm gì thì làm. Anh siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, hôn cắn bộ ngực non mềm, ý loạn tình mê, du͙© vọиɠ cương cứng. Ngay cái khoảnh khắc anh muốn tiến thêm một bước nữa thì bỗng nhiên dừng lại.

Anh ôm mặt cô, tự hỏi trong chốc lát, rồi cười nói: "Bằng không, em ở trên, chúng ta cũng làm được."

Anh mỉm cười, ôn nhu dùng hai tay ôm lấy vòng eo mềm củ cô, du͙© vọиɠ cách một tầng vải mỏng, chống lên nơi mềm mại của cô. Trên dưới đồng thời bị vuốt ve, Hứa Diên cảm thấy vừa mềm lại vừa ngứa.

Cô vòng hai tay ôm lấy vai anh, trên dưới đều bị trêu đùa, khóc không thành tiếng.

Quá mất mặt, quá mất mặt đi mà!!!

Không cần nghĩ, Trình Thầm cũng biết, cô đã ướt rồi, thật là mẫn cảm.

Anh nhìn chằm chằm cảnh đẹp trước mắt, nhìn không chớp mắt.

Cô gái trên thân, quần áo cởi một nửa, bộ ngực tuyết trắng lõα ɭồ ở ngay trước mắt hắn. Trên làn da trắng mịn còn lưu lại những vết hồng, chính là kiệt tác của anh. Và nơi đó, nơi mềm mại ẩm ướt ấy, hẳn đã bị anh làm cho rối tinh rối mù.

Trình Thầm buông tay đang ôm eo của cô ra, nâng cằm cô lên, cẩn thận hôn lên đôi môi mềm, giống người lữ khách khát nước đang đi trên sa mạc trân trọng mút mát từng giọt mật ngọt.

"Hứa Diên, em nói cho anh biết, đêm nay ánh trăng có vị gì?"

Hứa Diên khóc thầm, ai mà biết được là vị gì chứ!

"Em... Em không biết."

"Anh nói cho em nghe", năm ngón tay của anh nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc đen của cô, dịu dàng ôm lấy cô, hành động tưởng chừng đơn giản nhưng lại khiến Hứa Diên cực kỳ khó chịu.

"Là vị của em."

Anh nếm rồi, ăn rất ngon.

Tác giả: Cực kỳ vô sỉ mới làm ở chỗ này, khóc, đây là xe chấn đó 【 chân tướng 】

Các chương mới cập nhật vẫn rất chậm, tất cả đều bởi vì cuộc sống, nỗ lực làm việc mà không đem lại kết quả nhưng vẫn chỉ có thể tiếp tục nỗ lực.

Làm người thật quá khó khăn.

Chú thích:

Nữ nhi hồng: là một loại rượu nếp, được sản xuất chủ yếu ở vùng Thiệu Hưng (Chiết Giang, Trung Quốc). Vào thời Tống, Thiệu Hưng là vùng sản xuất rượu nức tiếng. Những gia đình ở đất rượu này, nếu sinh con gái, đợi đến khi con đầy tháng sẽ chọn vài vò rượu loại thượng hạng, dán kín miệng, chôn xuống đất hoặc cất trong hầm. Rượu này đợi khi con gái xuất giá sẽ lấy ra thết đãi bạn bè người thân, do đó mà có tên là "nữ nhi hồng"!

Lemon: 150 vote đăng phần tiếp theo. Để edit một chương truyện không hề dễ nó là cả sự cố gắng nỗ lực của team. Việc chênh lệch quá lớn giữa vote và lượt đọc của bộ Lão Công đã làm mình rất bực mình vì vậy từ chương này sẽ bắt đầu áp dụng luật. Mong mọi người ủng hộ