Chương 12.2

Nếu gặp được anh, gặp được thiếu niên Trình Thầm, em muốn ôm cậu ấy, nói cho cậu ấy biết, cậu ấy còn có em, một cô gái tên Hứa Diên, cậu ấy không hề đơn độc.

Chúng ta gặp được nhau thật muộn, để rồi khoảng thời gian trước đó cả hai luôn là một linh hồn cô độc chìm ngày một sâu vào đêm tối.

Trình Thầm nghiêng đầu, nghe vậy, nhìn màn đêm trăng rằm, anh cười, một nụ cười rất thật.

Kỳ thật, anh đã quên gần hết, bây giờ nhắc lại một chút cũng không còn là vấn đề gì quá ghê gớm.

“Cô gái ngốc này, em muốn giải cứu thế giới sao?”

Hứa Diên thẳng người, nghiêm túc nhìn anh bằng ánh mắt bướng bỉnh, nói: “Em không muốn cứu thế giới, em chỉ muốn cứu lấy anh.”

Những lời này, Trình Thầm khắc sâu trong lòng, kể cả sau khi già cả mắt mờ, anh vẫn nhớ rõ ánh mắt của cô khi nói lời này, nhất định vậy.

Cái ánh mắt đó, đủ để cứu vớt thời gian thiếu niên của anh, hoặc là, ngay bây giờ.

Yết hầu chuyển động, trong lòng tràn ngập chua xót, anh cầm tay cô.

Gặp được ai đó, muốn lấp đầy mọi chỗ trống trong lòng bạn, thề son sắt rằng sẽ cứu vớt bạn.

Cảm ơn em, nguyện ý cứu vớt anh, nguyện ý yêu anh.

“Từ nay về sau nếu có ai bắt nạt anh, em bảo kê cho anh nhé.”

… Ai dám bắt nạt anh, anh không bắt nạt người khác là tốt rồi.

“Được, em bảo vệ anh.”

Cô gái nhỏ quyết định làm trái lương tâm mà đáp ứng anh, mặt không đỏ tim không nhảy, so với trước tốt hơn rất nhiều.

“Hứa Diên.”

“Hử?”

“Anh gần đây có một ước nguyện ( diều )*, em có thể giúp anh thực hiện không?”

Hứa Diên suy nghĩ trong chốc lát, đáp ứng nói: “Anh nói đi, em sẽ cố gắng.”

“Khi nào anh mới có thể ngủ với em?”

“…Oa Trình Thầm anh mau nhìn xem, trăng hôm nay thật là tròn!”

Hôm nay rõ ràng là trăng khuyết…

“Hứa Diên, anh muốn ngủ với em.”

“Oa thật sự trăng hôm nay rất tròn đó.”

Cô tiếp tục đánh trống lảng không chịu trả lời, Trình Thầm cười lạnh một tiếng, vuốt người cô thay cô trả lời: “Anh biết là khi nào.”

Lúc này đến phiên Hứa Diên thắc mắc: “Khi nào?”

“Lúc mộng xuân.”

Anh nói câu này không có nói rõ chủ ngữ, rất là nghiền ngẫm.

Cô gái nhỏ không nhìn trăng nữa, quay đầu nhìn anh, ôm mặt anh, hôn thật sâu, xem như câu trả lời.

Ừm, ánh trăng hôm nay thật là tròn.

Sau đó mấy ngày, Trình Thầm có vài giấc mơ, có cả mộng xuân.

Nhưng nhiều lần, chỉ là anh ôm cô không nói lời nào, giống như đêm nay lẳng lặng mà ngồi bên nhau.

Người trong lòng ngực anh, chính là người trong lòng anh.

Anh biết, lúc này đây, anh sẽ không lại bị bỏ rơi.

Tác giả: Trắng trợn táo bạo làm xong một chương 【 che mặt 】 không hề cảm giác lương tâm hổ thẹn nhưng tôi cũng rất buồn, cuối tuần tranh thủ viết kí©h thí©ɧ một chút cũng giúp bản thân nâng cao tinh thần

Hôm nay nhìn thấy một câu, quân tử nhất ngôn, phù dung sớm nở tối tàn ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết tôi

Chú thích:

Tơ hồng: Chi Tơ hồng (danh pháp khoa học: Cuscuta) là một chi của khoảng 200 loài thực vật sống ăn bám (ký sinh) có màu vàng, da cam hay đỏ (ít khi thấy loài có màu xanh lục).[1] Trước đây người ta coi nó như là chi duy nhất của họ Tơ hồng (Cuscutaceae), nhưng các nghiên cứu gần đây về di truyền do APG tiến hành đã chỉ ra rằng nó phải được đặt chính xác vào họ Bìm bìm (Convolvulaceae). Chi này được tìm thấy khắp vùng ôn đới và nhiệt đới của Trái Đất, với các loài chủ yếu phân bổ ở khu vực nhiệt đới và cận nhiệt đới Tân thế giới; chi này chịu lạnh kém nên ở vùng ôn đới của Bắc Âu người ta chỉ tìm thấy có 4 loài.

Tống Tử Quan Âm: trong văn hóa Trung Hoa là linh phẩm đặt trong phòng ngủ hoặc thờ tự sẽ giúp vợ chồng yêu thương nhau, ân ái mặn nồng sớm sinh quý tử. Nó không chỉ là văn hóa Trung Hoa mà còn lan sang các nước lân cận trong đó có Việt Nam.

Chữ "Nguyện" trong "Ước Nguyện" và "Diên" trong "Hứa Diên" là hai từ đồng âm

Lemon: Tiếp tục 150 vote nhé