chương 4 Giống

Lần đầu tiên La Trác Vi chú ý tới Thần Hàng là lúc mới nhập học không lâu.

Đồng phục học sinh may đo còn chưa phát xuống nên tất cả mọi người đều tự mặc quần áo riêng.

Trong số các bạn học, người mặc thời thượng hoặc đơn giản, chỉ có riêng Thần Hàng ăn mặc có hơi lạc điệu.

Cũng không phải bởi vì quần áo của cậu có bao nhiêu thời trang hay là quê mùa, mà là vì trông chúng khá đắt tiền.

Mặc dù là áo T – shirt màu trắng cùng quần jean có vết xước phối hợp với cách ăn mặc bình thường cùng đôi giày chơi bóng, nhưng La Trác Vi trông thấy logo in ở trước ngực cậu.

Nó ít nhất phải bốn chữ số và số đầu tiên không thấp hơn năm.

Hơn nữa lúc ấy tóc của Trần Hàng còn chưa dài như bây giờ, cho nên có thể thấy rõ khuyên tai cậu đính vào xương tai là kiểu dây chuyền bạc tinh tế, những sợi dây chuyền bạc mỏng buộc với đôi khuyên tai trên vành tai: Chúng được làm bằng kim cương giả ghép thành hai hình bán nguyệt nhỏ ngược nhau.

..Một sự khởi đầu mới sống động.

La Trác Vi âm thầm nhận xét trong lòng, thuận tiện xếp Thần Hàng vào loại “tốt nhất không nên gần gũi.” Cô bởi vì bộ dáng xinh đẹp, từ nhỏ đã chịu đủ những lời tán tỉnh và bày tỏ tình cảm phù phiếm hoặc chân thành từ đám con nhà giàu.

Lại nói, đôi bông tai như vậy không có vấn đề gì sao?

Mặc dù nói trường Nam Trung ở vấn đề này quản không nghiêm, nhưng nhìn vật bên trên tai cậu ấy không thấy có chút không nghiêm túc sao?

Bản thân cậu ấy chắc cũng có chút khó chịu, có lẽ không ngờ rằng ở một ngôi trường trung học công lập. Kiểu như thế này rất dễ bị bàn tán ồn ào.

Nhìn thấy bộ dáng khẽ nhíu mày của cậu, La Trác Vi còn tưởng rằng thiếu gia đã quen cuộc sống nuông chiều từ bé sẽ cảm thấy tức giận. Nhưng không ngờ là Trần Hàng chỉ có chút đau khổ gãi gãi tóc, giả vờ như không nghe thấy cuộc nói chuyện ồn ào kia.

Rồi ngày hôm sau, La Trác Vi phát hiện Thần Hàng đã thay đi bộ quần áo thời trang của mình.

Mặc dù so với ngày hôm qua, thì bộ quần áo này quả thật trông bình thường hơn nhiều. Nhưng mà...

Chả biết sao La Trác Vi bỗng muốn bật cười, cô dùng sách vở che đi nửa khuôn mặt mình, lặng lẽ liếc nhìn đôi khuyên tai trên tai của cậu rõ ràng đã giản dị hơn chiếc hôm qua, thật muốn bí mật sờ chúng.

Trước khi đồng phục học sinh được phát xuống, đây có lẽ là bộ quần áo rẻ nhất trong tủ quần áo của cậu ấy chăng?

Thực sự bắt đầu để ý Thần Hàng được bắt đầu từ một tai nạn ngoài ý muốn.

Vào ngày lễ tình nhân, khi La Trác Vi đang ở khu tập trung rác thải phía sau trường học xử lý đống chocolate mà các chàng trai cứng rắn nhét cho cô với khuôn mặt vô cảm, vừa hay bị Thần Hàng đến đổ rác trực nhật bắt gặp.

Có lẽ vì cô thường lễ phép với mọi người, nói năng nhẹ nhàng, vẻ mặt ôn nhu, nên hôm nay được chứng kiến vẻ mặt lãnh khốc vô tình như thế quả thật đã làm cho cậu khϊếp sợ giật mình, thùng rác trống trong tay cậu rơi xuống đất kêu vang một tiếng.

Phối hợp với biểu tình mờ mịt hoài nghi nhân sinh trên mặt cậu.

Trong khoảnh khắc đó, La Trác Vi thực sự muốn che giấu một chút, những cảnh tượng này thực sự không có cách nào che giấu, cũng không có cách nào nói dối được: trên tay cô vẫn đang cầm những hộp quà được bọc đẹp đẽ, mà trong thùng rác trước mặt cô cũng có một số hộp chưa được bóc ra, trên mặt đất còn rơi vài tấm thiệp chúc mừng vốn được gắn bên trong dải lụa.

Có mấy tờ vô tình rơi trước mặt Thần Hàng.

“...”

Đứng giằng co kéo dài một lúc, Thần Hàng là người đầu tiên quay mặt đi.

Vẻ mặt của cậu có chút phức tạp, có lẽ là cuối cùng cậu cũng đã bình tĩnh lại sau cú sốc “nữ thần dịu dàng của trường hóa ra lại coi thường những chàng trai thầm thích cô ấy như vậy.” Cậu cúi người xuống cố gắng nhặt tờ giấy gần cậu nhất.

La Trác Vi chú ý tới động tác của cậu, ngay cả đôi mắt màu nâu mềm mại của cô cũng run lên nhè nhẹ.

Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cô dùng giọng nói dịu dàng duyên dáng của mình để phát ra âm thanh sắc bén và xấu hổ như thế: “Đừng nhặt!”

Muộn rồi.

Thần Hàng nhặt tờ giấy kia lên, ánh mặt trời buổi chiều cũng đủ để cho cậu nhìn rõ trên đó viết gì:

Nhận lấy cái này thì hãy cùng một chỗ với ta nha!

“...!”

Đây quả là lời lẽ hạ lưu vô sỉ.

Cậu nhăn mày, vừa định nói gì đó thì tờ giấy trên tay đã bị La Trác Vi bước tới giật lấy. Chỗ gan bàn tay giữa ngón trỏ và ngón cái bên tay phải bởi vì La Trác Vi dùng sức giật tờ giấy ra mà làm một vết xước nhỏ chảy máu, Thần Hàng không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn vết máu kia một cái rồi ngẩng lên nhìn cô.

Kết quả đập vào tầm mắt chính là đôi mắt ngân ngấn nước của La Trác vi và khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ.

Dưới chân cô còn rất nhiều tờ giấy và thiệp chúc mừng, trên đó đều viết mấy loại lời nói ngả ngớn xấu xa như thế.

La Trác Vi liếc nhìn qua Thần Hàng, từ khi nhìn thấy tờ giấy kia cậu đã luôn im lặng, cô cụp mắt xuống im lặng tiếp tục xử lý những món quà kia, mái tóc dài mềm mại trên vai bởi vì động tác cúi xuống của cô lại trượt xuống phía sau.

Vẻ ngoài của cô vốn là xinh đẹp thuần khiết, giờ phút này, hàng lông mi dài của cô vẫn còn chút ẩm ướt vì sự kích động và xấu hổ vừa rồi, dưới chân còn có những tờ giấy mang lời lẽ tục tĩu khó chịu, khiến cô trông đặc biệt thương tiếc.

“Cái kia...cậu để ở chỗ này, người khác đi đến có thể trông thấy.”

Một lúc sau, La Trác Vi nghe thấy Trần Hàng nói.

Giọng nói của cậu rất nhẹ, giống như đang quan tâm đến cảm xúc của cô.

Khác với giọng khàn khàn của bạn nam bình thường, giọng nói của Thần Hàng rất trong trẻo, giống như thời kỳ chuyển giọng không để lại biến hóa gì cho cậu, là giọng nói sạch sẽ trong trẻo của tuổi dậy thì: “Tôi cùng cậu ném những thứ này vào thùng rác bên ngoài trường.”

Cậu thậm chí còn không dùng từ “đi cùng.”

Nói như vậy, việc cô để ý đến cậu cùng là bình thường.

Chỉ là, sự để ý này tồn tại đến bao lâu đây?

Cô nên cân nhắc, sắp xếp đặt sự quan tâm không nói thành lời và tâm trạng không xác định này của mình vào đâu đây?

Thần Hàng luôn rất lịch sự và khách khí, ôn nhu với cô, thỉnh thoảng cũng sẽ đùa giỡn với cô một chút. Nhưng Thần Hàng đối với các bạn, kể cả nam hay nữ cũng đều có thái độ này.

Những lúc như vậy, cô mới nhận ra sự khác biệt giữa cậu và các bạn khác, sự dịu dàng và tử tế đối với cô vì sự giáo dục của cậu, vì sự chính trực và tốt bụng của cậu chứ không phải vì cậu có suy nghĩ khác về cô.

Nhưng rõ ràng là cậu đối với cô mà nói, chính là đặc biệt.

Đặc biệt như thế nào?

Đặc biệt, nếu là tay cật, La Trác Vi sẽ không cảm thấy chán ghét hay ghê tởm.

Nếu đó là đôi bàn tay thon dài xinh đẹp kia... dù là ôm cô thật mạnh, hay là vuốt ve mặt của cô, hoặc chạm vào môi cô, dùng ngón tay đó để thăm dò nơi khác.

Đồng thời, cô cũng muốn được chạm vào cậu ấy.

Mỗi khi Thần Hàng buồn ngủ thường gãi gãi mái tóc mềm mại bồng bềnh của cậu, La Trác Vi ngồi ở ghế sau cậu sẽ rất muốn đưa tay qua, vuốt ve mái tóc mềm mại giống như lông tơ của động vật nhỏ.

Hôm trước nữa, Thần Hàng đem mái tóc dài vén ra sau tai, tư thế cụp mắt đem khuyên tai đeo lại, làm cho cô không biết làm sao sinh ra ý nghĩ kỳ lạ: muốn giúp cậu đeo lên.

Thay vì chỉ mỉm cười và giúp cậu cầm đôi bông tai nhìn khá đắt tiền đó.

Nếu như là Thần Hàng, nếu như cậu cũng giống như những cậu bạn nam khác tới gần mình làm quen, nói thích cô một cách mù quáng?

La Trác Vi giật mình nhận ra cô lại không thể nói lời từ chối.

“Điều này sao có thể...”