Chương 3: Những gì cô ấy muốn

#4

Thời gian đếm ngược 3 phút kết thúc trận đấu.

Lớp 3 : Lớp 7.

50 :51.

Tôi cảm nhận được quyết tâm theo đuổi La Trác Vi của Lâm Hạo Uyên.

Tên kia tuy rằng cũng rất thích chơi bóng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không dùng hết toàn lực làm cho mình ướt đẫm mồ hôi. Bởi vì hắn cảm thấy như vậy không đủ đẹp trai thành thạo.

Tôi có chút không nói nên lời khi nhìn Lâm Hạo Uyên sau khi ghi được một bàn thắng, cố ý đối mặt với khán phòng chỗ La Trác Vi thể hiện góc nghiêng 45 độ tự tin nhất của mình, mồ hôi chảy qua cằm rơi xuống cổ, lại không nhìn thấy khoảng ngực rộng bởi chiếc áo thùng thình.

Một trận đấu giao hữu khiến hắn biến thành trận thi đấu đối kháng khí thế ngất trời, lại phối hợp với tiếng hít thở và tiếng la hét của các cô gái ngồi ngoài kia, thật sự giống như một con khổng tước.

Liếc nhìn bảng điểm, tôi quay đầu nhìn La Trác Vi.

Đáng tiếc hành động của Lâm Hạo Uyên giống như cho người mù coi: La Trác Vi đội áo khoác của tôi để che nắng xem trận đấu quả thực nghiêm túc quá mức, tầm mắt của cô ấy chỉ sợ đều theo đuổi quả bóng rổ kia mà hoàn toàn không để ý đến tiền đạo của đội bóng đối phương là một anh chàng đẹp trai.

Cẩu Uyên, thật thảm.

Tôi vô cùng đồng tình mà thu hồi tầm mắt, lúc chạy về phòng ngự thì chú ý tới đồng đội đang ra dấu “cắt” cho tôi.

Xem ra các bạn trong lớp cũng bị sự phấn khích đột ngột của Lâm Hạo Uyên làm cho có chút kéo lên, các đồng đội vốn bị ánh mặt trời chiếu đến có chút mệt mỏi đột nhiên nhao lên giống như đánh máu gà, nghĩ hết mọi biện pháp muốn ngăn chặn danh tiếng của Lâm Hạo Uyên.

Nhìn thành viên thể dục thể thao của chúng tôi vội vàng phun lời thô tục: “Thần Hàng! Ngươi đừng bởi vì cùng Lâm Hạo Uyên có quan hệ tốt mà thả nước đi? Mau mẹ nó đừng để cho hắn tiếp tục lẳиɠ ɭơ!”

Biết rồi, biết rồi. Xem ra đêm nay nhất định sẽ bị Lâm Hạo Uyên tóm lấy phát điên đến hơn nửa đêm rồi.

Đồng đội thấy bước chân tôi chậm lại một chút liền biết tôi đã hiểu ý anh ta, vì thế yên tâm nháy mắt ra hiệu một người đồng đội khác vượt qua Lâm Hạo Uyên.

Nhìn ra ý đồ muốn bao vây hắn, Lâm Hạo Uyên nhíu mày, không nhanh không chậm tiếp tục rê bóng: “Cứ như vậy mà còn muốn ngăn cản tôi?”

Sắp đến vạch ba điểm rồi, tôi biết Lâm Hạo Uyên sẽ không cố ý kéo dài thời gian để thắng, mà nhất định sẽ ném quả ba điểm.

Bởi vì Lâm Hạo Uyên đắc ý nhất chính là cú ba điểm ngoài tuyến của hắn.

Bóng rổ ở trong tay hắn quả thực giống như là thứ đồ chơi biết nghe lời, vây quanh hắn, khiến hai người căn bản tìm không được cơ hội cướp bóng.

Lâm Hạo Uyên nắm chắc phần thắng, khıêυ khí©h có chút kiêu ngạo, nhưng tôi biết hắn có vốn liếng để kiêu ngạo.

Khi hắn giơ tay định ném ba điểm, cũng không quên mở miệng giọng thiếu đòn: “Làm ơn đi, có thêm một chiếc xe đạp ở trước mặt tôi cũng mạnh hơn hai người?”

Ngay lúc bóng được thả ra, tôi vượt qua khe hở mà hai đồng đội cố ý để lại, chặn bóng trước mặt Lâm Hạo Uyên.

Vừa nhanh chóng quay người bỏ chạy, tôi cũng không quên đáp lại một câu khıêυ khí©h rác rưởi: “Lần sau anh cũng đạp xe để đề đuổi theo tôi đi?”

Mẹ kiếp! Thần Hàng!

#5

Gần đây mọi người có cảm thấy Thần Hàng đẹp trai không?

Đây là cuộc thảo luận sôi nổi giữa các nữ sinh mà La Trác Vi thường xuyên nghe được gần đây.

Tôi biết! Chính là trận đấu lần trước, đó là pha đánh chặn bóng trong ba phút cuối...

La Trác Vi uống nước xong đi tới chỗ ngồi thì vừa vặn nghe được câu này, cô im lặng đặt ly nước xuống, không khỏi cũng nhớ tới cảnh tượng trận bóng hôm trước.

Chú ý tới sự có mặt của La Trác Vi, một nữ sinh trong đó cố gắng lôi kéo cô tham gia vào cuộc trò chuyện này: “Trác Vi, vị trí hôm qua cậu ngồi hẳn là thấy rõ ràng nhất phải không?

Thế nào?

Thế nào là “thế nào”?

Tầm mắt đối diện với cô gái kia bởi vì chủ đề này mà hưng phấn đến hai má hơi phiếm hồng, La Trác Vi xem nhẹ âm thanh không đúng lúc trong đầu mình, nhẹ nhàng cười lên: “Ừ, rất đẹp trai nha.”

Vốn dĩ, sân vận động là nơi chứa đầy hormone hoang dã, có thể dễ dàng khiến các nam sinh phát huy vẻ đẹp trai của mình.

Nhưng hôm trước Thần Hàng mang đến cho người ta loại cảm giác khác không đơn giản chỉ là phát huy bình thường.

Có lẽ vì đôi môi cười tự nhiên nên Thần Hàng thường cho người ta cảm giác cậu luôn cười híp mắt, mang theo một loại ôn hòa dễ nói chuyện.

Hơn nữa, tính tình cậu quả thật cũng không tệ, trong lúc vô hình liền khiến cho cả người cậu thoạt nhìn không có một chút hung dữ nào.

Không hung hăng, liền có vẻ có hơi vô tình.

Gia giáo của cậu đặt ở nơi đó, các nữ sinh trong lớp ba khi đối mặt với Thần Hàng đều cảm thấy khá thoải mái. Nói hơi thô, so với hành vi thô lỗ có tính xâm lược của các bạn nam khác, ở chung với Thần Hàng không khác gì ở chung với bạn nữ.

Dù sao trong mắt người khác giới ở tuổi thiếu niên, nam sinh đẹp trai mà các cô thích đều là vẻ đẹp lòe loẹt và tràn ngập tính công kích.

Trong giấc mộng không bao giờ kết thúc của mỗi cô gái, đều khát vọng là sự cuồng vọng độc chiếm và cạnh tranh mơ hồ.

Mà trong giây phút quay lại ấy, Thần Hàng không cười, thậm chí khóe miệng cong cong lên, dưới vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta hiện lên có vài phần cao lãnh không quan tâm đến kết quả lắm.

Loại khác biệt này khiến cho mọi người có chút than sợ.

“Nói cách khác, Trác Vi cậu cũng cảm thấy cậu ấy đẹp trai đúng không?”

..Ừ.

Câu trả lời nghe có hơi mơ hồ. Chỉ là La Trác Vi quá mức xinh đẹp, nên lời cô ấy nói lúc này mọi người chỉ coi là câu trả lời mang phép lịch sự mà thôi.

“Nhưng cho dù mọi người có hỏi ai, Trác Vi, cậu chắc chắn chỉ nói rằng cậu ấy đẹp trai thôi.”

La Trác Vi không hề phủ nhận, hơi hồi phục lại từ trong dòng suy nghĩ.

Mấy bạn nữ ngồi xung quanh vẫn đang tiếp tục thảo luận, những chủ đề bàn tán đã trôi dạt sang phía Lâm Hạo Uyên lớp 7.

Thì ra là Trần Hàng từ bên ngoài phòng học trở về.

Vì thế các cô gái không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục nói chuyện trước mặt người liên quan.

La Trác Vi nhìn Thần Hàng trở lại chỗ ngồi, chắc là cậu mới từ quầy bán đồ ăn vặt trở về, tay trái cầm một lon coca, trên lon còn đang tỏa khí lạnh.

Trên bàn có một số tờ đề kiểm tra cùng hai quyển sách bài tập, bị cậu thản nhiên đẩy qua một bên. Sau đó đặt lon coca ở trên bàn, ngón tay dài nhẹ ngàng cầm mép lon, ngón trỏ đặt ở vòng kéo, hơi dùng sức, khiến đường khớp tay hiện lên một cách tinh tế đầy mê hoặc.

Những vết nước lan ra tạo thành một vòng nho nhỏ trên bàn, cùng với một tiếng cạch, những bọt nước li ti cùng khí lạnh liền tranh nhau tỏa ra từ lỗ thủng nhỏ.

Mà cái nhẫn kim loại đeo trên tay trong khoảnh khắc này lại trông có vẻ không hề rẻ tiền.

Một tay mở nắp lon.

La Trác Vi biết cô đã nhìn quá lâu.

Cô tự nhủ trong lòng không được nhìn nữa, những không hiểu vì sao ánh mắt lại không cách nào nhìn đi chỗ khác được.

Con trai là một loài sinh vật chậm chạp một cách đáng ghét. La Trác Vi ép buộc ánh mắt nhìn lại sách vở trên bàn.

Họ...không, cậu ấy.

Chắc hẳn cậu ấy không biết mình thỉnh thoảng sẽ bị quan sát như thế này, cũng không biết rằng những hành động mình làm ra một cách tùy tiện, vô tri vô giác vào một số thời điểm lại gây chú ý đến vậy.

Hết lần này tới lần khác loại hành động tưởng như vô tri không đáng nhắc đến ấy, lại dễ dàng đốt cháy thứ gì đó trong cô.

Sắp điên rồi...

Tại sao cô lại chú ý đến những thứ này?

Những cuộc trò chuyện vừa rồi của các cô bạn lại hiện lên trong đầu cô lúc này: Cậu cảm thấy thế nào?

Thế nào...là thế nào

Ngày hôm qua.

Đôi bông tai của Thần Hàng vẫn còn ở trong tay cô, cho nên khi trận đấu kết thúc, cậu đã đi về phía cô.

Vị trí này trong khán phòng không có dù che nắng, cho nên chỉ có một mình La Trác Vi ngồi ở bên này, thứ duy nhất cùng cô là túi xách và áo khoác của Thần Hàng.

Cho nên cũng chỉ có cô nhìn thấy, cậu bị nóng tới chóng váng, lắc lắc mái tóc ướt như một con chó lớn, không chút để ý vén vạt áo đồng phục lên lau mồ hôi, vô thức để lộ cơ bụng săn chắc của cậu.

Mồ hôi theo đường cong lăn xuống, biến mất bên trong gấu quần, tư thế chảy dài có phần quyến rũ, như thể bị một chiếc lưỡi ẩm ướt liếʍ từng chút.

La Trác Vi chợt nhận ra bản thân cô đã trông thấy dáng vẻ quyến rũ của Thần Hàng mà đến cả bản thân cậu cũng không nhận thấy.