Chương 5

Thanh Thanh ngồi bên mép giường, dùng cái muỗng nhỏ mớm thuốc cho Hoắc Phong Hoa từng hớp một, xong xuôi thì cẩn thận lau miệng cho hắn, rồi mới đứng dậy cầm cái chén không để qua một bên.

Vừa rồi Hoắc Phong Hoa đã chìm vào hôn mê ngủ một giấc sâu, hiện tại cả người tỉnh táo, hỏi Thanh Thanh:

- Võ công của Tô Trạch Dương rất lợi hại sao?

Thanh Thanh liếc hắn một cái, lúc nói chuyện trong ánh mắt chứa vẻ khao khát:

- Trước khi Tô công tử gả cho Tướng quân từng là thiếu hiệp giang hồ nức tiếng. Nô tỳ cũng chỉ nghe được nha hoàn bên người Tô công tử nhắc tới, rằng nghe nói Tô công tử có một thanh kiếm tên Khinh Hồng. Thời điểm công tử mới bước chân vào giang hồ, mọi người ví ngài ấy như Khinh Hồng Kiếm, nói kiếm pháp của công tử nhẹ nhàng như chim én đạp tuyết*, rồi lại mạnh mẽ sắc bén cực kỳ, xuất kiếm không dấu vết."

* Gốc: Phi hồng đạp tuyết khinh doanh như yến

Hoắc Phong Hoa nằm sấp đến mệt mỏi, một tay chống má, lặng lẽ tưởng tượng hình dáng Tô Trạch Dương một thân áo trắng vung vẩy kiếm, đừng nói tới tiểu nha hoàn Thanh Thanh, ngay cả hắn cũng sinh ra vài phần khao khát, hắn hỏi:

- Vì sao lại là nghe đồn, ngươi chưa từng thấy hắn múa kiếm ư?

Thanh Thanh lắc đầu:

- Sau khi Tô công tử gả cho Tướng quân thì ngay cả trong phủ Tướng quân cũng rất ít thấy ngài ấy, cho tới bây giờ nô tỳ cũng chưa thấy công tử vung kiếm.

Hoắc Phong Hoa cũng là đàn ông, nhưng hắn cũng khó có thể lý giải tâm trạng Tô Trạch Dương,

- Ngươi nói xem, hắn lợi hại như vậy vì sao lại cam tâm gả cho người ta làm nam thê?"

Thanh Thanh nhìn hắn:

- Bởi vì Phượng Tướng quân cũng là nhân trung long phượng giữa nhân gian đấy!

Hoắc Phong Hoa ngạc nhiên:

- Gì cơ?

Thanh Thanh nói:

- Tướng quân vang danh từ thuở niên thiếu, từ ngày còn bé đã thuộc lòng binh thư am hiểu binh pháp, mười ba tuổi hộ tlão già tướng quân ra trận, tiên pháp Phục Long thiên hạ vô song, cho tới bây giờ không biết đã gϊếŧ chết mấy trăm ngàn tên địch.

Hoắc Phong Hoa vẫn chưa biết Phượng Thiên Túng là người thế nào, nghe dăm ba câu của Thanh Thanh, trong đầu phác họa ra hình dáng một người đàn ông to cao ngạo mạn, hắn hiếu kỳ hỏi:

- Dung mạo của Phượng Tướng quân thế nào?

Thanh Thanh nghe vậy cười nói:

- Dung mạo Tướng quân thế nào ngươi cũng không nhớ rõ sao?

Hoắc Phong Hoa nói:

- Ngay cả Thanh Thanh ngươi ta cũng quên mất, thì làm sao còn có thể nhớ rõ hắn?

Thanh Thanh bỗng nhiên đỏ mặt, "hứ" một tiếng sau đó nói:

- Tướng quân phong thần tuấn lãng thiên hạ vô song, vào năm ngài mười tám tuổi được phong làm Tướng quân. Có một câu nói được lưu truyền giữa các cô nương trong Kinh Thành, rằng nếu xuất giá thì phải gả cho lang quân Phượng gia, chính là Phượng Tướng Quân.

Hoắc Phong Hoa nói:

- Vậy lúc hắn cưới một người đàn ông, chẳng phải toàn bộ các cô nương đều cảm thấy đáng tiếc sao?

Thanh Thanh cười khẽ:

- Phượng Tướng quân và Tô công tử là một đôi bích nhân, cho dù muốn hâm mộ cũng hâm mộ không nổi.

Nói xong nàng đi đến bên giường, nói với Hoắc Phong Hoa:

- Công tử, ngươi an phận một chút, đừng chọc tức Tô công tử nữa.

Hoắc Phong Hoa nghe nói như thế trong nội tâm có hơi không phục,

- Ta chọc tức hắn hồi nào?

Ánh mắt Thanh Thanh nhìn hắn mang thêm vài phần thương hại,

- Tâm tư Tô công tử chỉ để trên người Phượng Tướng quân, từ trước tới nay không thèm so đo với người khác, nhưng Phượng Tướng quân thì ngược lại, chờ ngài hồi kinh nếu biết ngươi gây ra nhiều chuyện như vậy, sợ là lại muốn phạt ngươi.

Hoắc Phong Hoa đột nhiên cảm thấy vết thương trên lưng lại đau nhức từng cơn.

Thanh Thanh nói:

- Tuy rằng ngươi đã gả vào phủ Tướng quân, bởi vì đây là ý chỉ của Thánh thượng, Tướng quân không thể trái lời, thế nhưng ở trong lòng ngài ấy chỉ chứa một mình Tô công tử, ai cũng không thể chen vào, chẳng thà ngươi hết hy vọng, sau đó ở lại thiên viện này an phận sống qua ngày thì tốt hơn.

Hoắc Phong Hoa không đáp lời, hắn nghe Thanh Thanh nói thành khẩn cũng biết rõ lời nàng là thật tâm, cũng không tiện nói rõ với nàng ý định tương lai của bản thân, hắn trầm mặc nằm lì ở trên giường, qua hồi lâu mới nói một câu:

- Ta biết rồi.

Bệnh cũ vừa qua bệnh mới kéo tới, Hoắc Phong Hoa bị hành hạ hơn một tháng thì thân thể mới dần dần khôi phục tốt lên.

Trong khoảng thời gian này hắn làm đúng như lời Thanh Thanh nói, an phận thủ thường trốn ở thiên viện điều dưỡng thân thể, rảnh rỗi nhàm chán thì nhờ Thanh Thanh tìm giúp hắn thật nhiều sách và tiểu thuyết, nằm ở trên giường mềm lật xem.

Vết thương trên lưng hắn nhìn thì có vẻ loang lổ ghê người, nhưng thật ra chỉ bầm tím phần da chứ không tổn thương tới bên trong, Tô Trạch Dương sai người đưa thuốc mỡ tới mỗi ngày để cho bôi cho hắn.

Qua chừng một tháng, Thanh Thanh nhìn vết thương trên lưng hắn có vẻ đã khỏi hẳn, miệng vết thương cũng đã thành vết sẹo nhàn nhạt, nàng vui mừng nói:

- Có lẽ vết thương này sẽ không để lại sẹo.

Hoắc Phong Hoa nằm trên giường mềm, trải tiểu thuyết ra trên mặt đất, thỉnh thoảng thò tay xuống lật giấy, nghe vậy lười biếng nói :

- Lưu lại mấy vết sẹo cũng không sao cả, đại nam nhân có nhiều vết sẹo thì càng có mị lực.

Tâm trạng Thanh Thanh vui vẻ, không quan tâm hắn nói năng xàm xí, thu dọn chén thuốc xong thì ra khỏi phòng.

Hoắc Phong Hoa đợi nàng vừa đi, liền trở mình từ trên giường xuống, mở ngăn tủ trong phòng ra bắt đầu thu dọn đồ đạc. Bởi vì hắn là đàn ông, trong phòng không có châu báu đồ trang sức gì, chỉ có chút ít ngọc bội vòng ngọc, còn có hai cây trâm xanh biếc, có đáng tiền hay không thì hắn không biết, dù sao cứ thu dọn trước đã rồi hãy nói. Ngoại trừ mấy thứ này, lần trước hắn đi thế chấp mảnh ngọc bội sau đó thắng hơn ba mươi lượng bạc đến giờ vẫn còn, mấy ngày nay hắn hỏi Thanh Thanh, biết rằng ba mươi lượng bạc cũng là một khoản tiền khá nhiều, đủ cho hắn ở bên ngoài sống được một khoảng thời gian.

Vì vậy hắn thu dọn mấy thứ này gọn vào một chỗ, sau đó cho vào cái bao rồi nhét xuống gầm giường, quyết định đêm nay sẽ rời khỏi phủ Tướng quân.

Kiên nhẫn đợi đến lúc bầu trời tối đen, toàn bộ phủ Tướng quân đều yên lặng, Hoắc Phong Hoa dập tắt ngọn nến ngồi ở bên giường, yên tĩnh trong hồi lâu cũng không nghe thấy một tiếng bước chân nào.

Hắn ở tiểu viện vắng vẻ, từ sau khi nhận hình phạt thì không bước chân ra khỏi cửa cũng không có người khác tới thăm hắn, cứ như vậy trong một khoảng thời gian khá dài, hắn cảm thấy thế giới này giống như chỉ có hắn và Thanh Thanh tồn tại.

Phượng Thiên Túng và Tô Trạch Dương, Tướng quân kiếm khách thần tiên quyến lữ, dường như trở thành chuyện xưa bên trong tiểu thuyết, hư vô mờ mịt.

Sau khi rời đi sợ là sẽ không còn được gặp lại Thanh Thanh nữa, tuy có hơi không nỡ, nhưng vẫn chưa đủ để ngăn cản quyết tâm muốn rời đi của Hoắc Phong Hoa.

Hắn lại đợi thêm một canh giờ, đoán rằng hiện tại toàn bộ phủ tướng quân đều đã ngủ, hắn mới lấy ra bọc đồ giấu dưới gầm giường, trong bóng đêm đẩy cửa gỗ đi ra ngoài.

Đại khái là bởi vì những ngày qua hắn khá an phận, Tô Trạch Dương cũng không sai người canh giữ cửa sân, một đường thông suốt từ thiên viện đi ra ngoài.

Chẳng qua là hắn không dám đi cửa chính cũng không dám đi cửa sau, chỗ nào có cửa thì tất nhiên có người trông coi, nếu kinh động đến người bên ngoài thì lợi bất cập hại, vì vậy hắn lựa chọn tới gần tường cao gần cửa sau. Phía ngoài tường là đường phố kinh thành vắng lặng, mà bên trong bức tường là một cái đình viện vắng vẻ, có ao hồ núi giả. Phần ao được xây dọc theo bức tường, núi giả gần nhất cao hơn tường bao một chút, chỉ cần leo lêи đỉиɦ núi giả sau đó nhẹ nhàng nhảy một cái là có thể bám vào bờ tường, lật người đi ra ngoài.

Có điều, muốn trèo lên hòn non bộ nhất định phải lội xuống ao, Hoắc Phong Hoa không biết võ công, chỉ có thể ngoan ngoãn xuống nước, trước khi xuống nước hắn còn cố ý cởi giày vớ, duỗi chân phán đoán độ sâu của ao, dứt khoát cắn răng cởi cả quần. Một tay ôm lấy vớ giày quần dài, một tay nắm vạt áo, Hoắc Phong Hoa bước vào trong ao và đi về hướng hòn non bộ ở ngay trung tâm.

Vào lúc Hoắc Phong Hoa trèo lên hòn non bộ ra khỏi mặt nước, định tìm nơi khô ráo để mặc quần áo vào, chợt nghe thấy tiếng bước chân đi về phía đình viện bên này, hắn lập tức dừng lại động tác, yên tĩnh ẩn núp.

Người nọ đi đến bụi cỏ bên cạnh nơi đình viện hẻo lánh đi vệ sinh, xong xuôi thì mặc lại quần rồi quay về.

Hoắc Phong Hoa thở phào một hơi, cũng không dám chậm trễ, chỉ mang giày vào rồi nhét vớ và quần dài vào trong túi, dự định leo tường ra ngoài rồi mới mặc lại.

Hòn non bộ lởm chởm những đá, tuy rằng đọng sương đêm nhưng cũng không khó bò, động tác của Hoắc Phong Hoa cũng coi như linh hoạt, một đường bò tới đỉnh núi mới ngẩng đầu đánh giá khoảng cách bức tường.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, hắn lại bị dọa cho chết khϊếp. Thứ đầu tiên nhìn thấy là một đôi ủng đung đưa trên tường, lại ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện trên đầu tường có người đang ngồi.

Người nọ đi lên thế nào, đã ngồi bao lâu hắn cũng không biết, nhưng thời điểm Hoắc Phong Hoa đang vùi đầu bò lên hòn núi giả, người nọ nhất định đã ngồi đó từ trước, ông yên lặng không một tiếng động nhìn Hoắc Phong Hoa bò cho tới bây giờ, mới đột nhiên cười “hắc hắc”, hỏi:

- Cậu nhóc, hơn nửa đêm định đi đâu đấy?

Hoắc Phong Hoa ngẩng lên nhìn mặt người nọ, phát hiện đó là lão già râu tóc hoa râm, quần áo rách nát, bên hông đeo một vò rượu, gương mặt có hơi ửng đỏ, trông như một kẻ lang thang say xỉn.

Hắn hoàn hồn lại sau kinh hãi vừa rồi, đột nhiên lóe ra ý nghĩ, trả lời:

- Tôi định chuồn ra ngoài uống rượu.

Lão già vẫn cười “hắc hắc”:

- Uống rượu hả? Vậy không cần ra ngoài.

- Cái gì?

Hoắc Phong Hoa không kịp phản ứng, lão già này vậy mà giơ chân lên đạp vào vai hắn một cú. Vất vả lắm hắn mới bò lên được đỉnh núi, bây giờ lại bị người ta đạp một phát xuống, cứ thế ngửa mặt lên trời rơi xuống ao.

Độ sâu của ao nước cao tới đầu gối, trong nháy mắt cả người chìm xuống đáy ao, hắn vung vẩy hai tay giãy dụa muốn đứng lên.

Bỗng nhiên, hắn cảm giác được có người nắm lấy tay hắn nhẹ nhàng kéo lên, đưa hắn ra khỏi mặt nước và thả xuống bãi cỏ khô.

Hoắc Phong Hoa phun ra một ngụm nước, nhìn lão già này ngồi xuống bên cạnh, nói với hắn:

- Người anh em, uống rượu không?

Hắn còn chưa kịp trả lời, lão già đã gỡ bầu rượu của mình xuống đưa tới bên miệng hắn, vị cay nồng của rượu bất ngờ tràn vào miệng. Hắn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, rượu mạnh đã sặc lên khí quản. Hắn đưa tay đẩy bầu rượu ra, ho sặc sụa lật người đứng dậy, mắng:

- Đồ khốn nạn, đồ già điên!!

Hoắc Phong Hoa không thường chửi thề, thế nhưng bình thường cũng hay nghe nhiều, lúc tức giận đương nhiên nhớ gì nói đó.

Rượu của lão già bị đổ không ít trên mặt đất, ông cầm bầu rượu lên, đau lòng nói:

- Ta tốt bụng mới mời ngươi uống rượu, ngươi đổ rượu của ta đi xong lại mắng ta là thế nào?

Hoắc Phong Hoa chật vật dùng tay áo ướt đẫm lau rượu trên mặt, nói:

- Tôi nói muốn uống rượu hồi nào? Đồ điên!

- Ngươi nói ta là gì cơ?

Lão già nghe không rõ hắn nói gì, ghé sát vào mặt hắn hỏi.

Nội tâm Hoắc Phong Hoa dồn nén tức giận, không nể mặt mà mắng thẳng:

- Đồ tâm thần, lão già điên!

Lão già cau mày, giống như đang suy nghĩ xem bệnh tâm thần có nghĩa là gì, trầm tư một lát, bỗng nhiên chỉ vào thân dưới của hắn, nói:

- Ngươi ra ngoài uống rượu sao lại không mặc quần?

Hoắc Phong Hoa cúi đầu nhìn, phát hiện ra vạt áo của mình không biết vì sao mà cuộn lên, lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết. Hắn vội vàng kéo vạt áo che lại, nói:

- Tôi thích đi uống rượu như thế nào thì kệ tôi. Cho dù tôi có cởi truồng trồng cây chuối đi uống rượu cũng chẳng liên quan đến ông!

- Ây dô.

Lão già đã quan sát hắn từ nãy giờ, nói:

- Cậu nhóc nhà ngươi tuổi còn trẻ mà đã điêu toa phét lác.

Hoắc Phong Hoa nói:

- Lão già nhà ngươi đã bước một chân vào quan tài rồi còn ra ngoài gây chuyện làm phiền người khác à.

Lão già nghe vậy bỗng nhiên nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm bầu rượu lên uống một ngụm lớn.

Hoắc Phong Hoa cũng ngồi xuống, mở bao đồ tìm quần áo khô ráo để lau nước trên mặt, nhưng khi mở ra thì phát hiện cả bao đều ướt sũng nước, thế là tức giận quăng bao đồ sang bên cạnh. Hắn thở mạnh một hơi, trong lòng tự nhủ đêm nay chỉ sợ là không trốn đi được.

Lão già nhìn hắn loay hoay, giơ khuỷu tay đυ.ng vào cánh tay hắn, nói:

- Nhóc con, nói thật đi, hơn nửa đêm rồi ngươi còn trèo tường ra ngoài là muốn đi đâu đấy?

Hoắc Phong Hoa không trả lời, chỉ hỏi:

- Thế còn ông, hơn nửa đêm trèo tường vào đây làm gì? Tính ăn trộm à?

Lão già nói:

- Ta đến tìm đồ đệ.

- Tìm đồ đệ à...

Hoắc Phong Hoa lạnh lùng liếc ông ta một cái:

- Đêm hôm khuya khoắt trèo tường vào tìm đồ đệ, e rằng cả ngươi và đồ đệ đều không phải dạng tốt lành gì.

Lão già cười "ha ha", nói:

- Ta cũng nghĩ đồ đệ ta là người giả vờ đứng đắn.

Hoắc Phong Hoa mặc quần áo ướt nhẹp trên người rất khó chịu, vết thương đang khép lại ở sau lưng cũng bắt đầu thấy ngứa. Hắn đứng dậy nói:

- Tôi về thay quần áo đây.

- Này.

Lão già gọi giật hắn lại.

- Ngươi tên gì đấy?

Hắn nhặt bao đồ trên đất lên, không để tâm mà nói:

- Hoắc Phong Hoa

Lão già gật gật đầu, nói:

- Ta là Cổ Quang Tế.

Hoắc Phong Hoa giơ tay chỉ chỉ ông ta:

- Lão Cổ, tôi nhớ mặt ông rồi. Món nợ này chờ tôi thay quần áo xong sẽ tính sổ với ông.

Nói xong, Hoắc Phong Hoa quay người rời đi, Cổ Quang Tế lại bám theo, vừa đi sau hắn vừa nói:

- Ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi định đi đâu đấy?

Hoắc Phong Hoa có hơi do dự, hỏi ông ta:

- Ông là người của phủ Tướng quân à?

Cổ Quang Tế trả lời:

- Không phải.

Hoắc Phong Hoa lại hỏi tiếp:

- Vậy là đồ đệ ông là người phủ Tướng quân sao?

Cổ Quang Tế suy nghĩ một lát, trả lời:

- Xem như là thế đi.

Hoắc Phong Hoa lắc lắc bao đồ ướt nhẹp trong tay:

- Vậy tôi không thể nói cho ông.

Cổ Quang Tế tràn ngập tò mò, theo sát Hoắc Phong Hoa:

- Vậy ngươi cho ta biết, ngươi là vị nào của phủ Tướng quân thế?

Hoắc Phong Hoa nói:

- Tôi cũng không nói cho ông.

Lúc Cổ Quang Tế đi đường vẫn cứ vung vẩy bầu rượu, ông nói:

- Vậy ta gọi người tới, nói cho họ biết ngươi muốn leo tường trốn ra ngoài.

Hoắc Phong Hoa dừng bước chân. Hắn suy nghĩ một lát, nói với Cổ Quang Tế:

- Chúng ta cược đi.

Nghe tới đánh cược, Cổ Quang Tế lập tức tràn đầy hào hứng, liên tục gật đầu nói:

- Được nha, cược gì đấy?

Hoắc Phong Hoa móc từ trong bao đồ ra một đồng tiền, cho Cổ Quang Tế xem hai mặt của nó, sau đó nhẹ nhàng tung đồng xu lên rồi bắt lấy. Hắn hỏi:

- Mặt trên hay mặt dưới? Nếu ông đoán đúng, tôi sẽ nói cho ông biết tôi là ai, đêm nay định làm gì. Nếu ông đoán sai, vậy lập tức đi về, không được đi theo tôi nữa.

Cổ Quang Tế không hề nghĩ ngợi, lập tức nói:

- Mặt trên.

Hoắc Phong Hoa cười cười, mở tay ra cho Cổ Quang Tế nhìn, thì thấy đồng xu trong tay hắn lại là mặt dưới. Hắn thu đồng tiền vào, nói:

- Ông thua rồi.

Cổ Quang Tế không phục, nói:

- Ba ván thắng hai.

Hoắc Phong Hoa cũng không để ý, tiếp tục tung đồng xu lên, bắt lấy rồi nhìn Cổ Quang Tế.

Cổ Quang Tế kiên trì nói:

- Mặt trên.

Hoắc Phong Hoa mở tay ra, trong lòng bàn tay vẫn là mặt dưới. Hắn định cất đồng tiền đi, thì Cổ Quang Tế lại đột nhiên thò tay ra đoạt lấy, nói:

- Ngươi ăn gian. Để ta.

Hoắc Phong Hoa nghe vậy sững sờ, đúng là hắn đang gian lận. Có điều lúc này chung quanh tối hù, hai người nhờ ánh đèn l*иg mơ hồ ở phía xa mà miễn cưỡng nhìn được hai mặt đồng tiền. Hắn hiểu rõ thủ đoạn gian lận xảo diệu của mình, nhưng lại không biết Cổ Quang Té làm cách nào có thể nhìn thấu dưới bóng đêm lờ mờ như vậy. Điều làm hắn càng kinh ngạc hơn chính là động tác nhanh nhẹn của Cổ Quang Tế, hắn thậm chí còn không kịp nhìn thấy đối phương ra tay lúc nào, đồng tiền trong tay đã bị ông ta đoạt lấy.

Cổ Quang Tế cười hì hì, hai ngón tay cầm lấy đồng tiền, sau đó búng một cái, đồng tiền đột nhiên bay vυ"t lên trời, biến mất trong màn đêm. Cổ Quang Tế sờ sờ đầu, chán nản nói:

- Ôi chao, dùng sức hơi lố rồi.

Hoắc Phong Hoa không buồn để ý đến ông ta, xoay người rời đi.

Cổ Quang Tế lại kéo ống tay áo hắn, nói:

- Vừa rồi ngươi làm thế nào để gian lận trò tung đồng tiền đấy, ta xem hai lần rồi vẫn không thấy rõ, ngươi dạy ta đi.

Hoắc Phong Hoa không nhịn được mà nói:

- Đây là kỹ năng kiếm cơm của tôi, mắc cái gì tôi phải dạy cho ông!

Cổ Quang Tế không chịu buông tay:

- Ngươi muốn cái gì, ta có thể trao đổi với ngươi.

Vốn Hoắc Phong Hoa muốn nói rằng cái gì hắn cũng không cần, chưa kịp mở miệng thì đột nhiên nhớ tới việc lão già này có thể trèo lên tường bao của phủ Tướng quân một cách dễ dàng, hơn nữa còn có thể chỉ dùng một tay đã vớt được hắn lên từ trong ao, thoạt nhìn không lớn tuổi lắm nhưng công phu lại rất tốt, vì vậy hắn nói:

- Ông dạy võ công cho tôi đi, rồi tôi sẽ dạy lại ông cách ném đồng tiền này.

Cổ Quang Tế sững sờ.

Hoắc Phong Hoa cho rằng lão già nhất định sẽ không đồng ý.

Nhưng không ngờ Cổ Quang Tế chỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó chợt cười to đứng lên:

- Tốt lắm, bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu cho ta ba cái, lại gọi ta một tiếng "sư phụ", ta lập tức dạy võ công cho ngươi.

Hoắc Phong Hoa giật mình đứng yên tại chỗ.

Cổ Quang Tế thấy hắn không trả lời, hừ một tiếng:

- Ngươi biết ta là ai không? Ta đây chính là Chưởng môn của phái Tiên Duyên, hôm nay ta muốn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi lại còn không lập tức quỳ xuống gọi "sư phụ" ngay, vậy mà vẫn do dự."

"Phái nào vậy nhỉ?" Hoắc Phong Hoa tự hỏi, đây là môn phái nào, hắn chưa từng nghe nói tới, thế nhưng nếu đã là chưởng môn của một môn phái thì võ công đương nhiên cũng sẽ không thấp, nếu có thể đi theo ông ta học một chút võ công phòng thân khẳng định không phải là chuyện xấu. Về sau nếu Tô Trạch Dương lại muốn quất roi hắn, hắn đánh không lại thì vẫn có cơ hội để chạy trốn.

Cổ Quang Tế có hơi không vui, giận tái mặt mà nói:

- Ta năm nay đã bảy mươi tuổi, quá khứ chỉ từng thu một đồ đệ. Hiện tại ngươi bái ta làm thầy thì sẽ trở thành đệ tử cuối cùng của chưởng môn phái Tiên Duyên. Nếu không phải do ta thấy tư chất ngươi không tệ lại hợp mắt, ta cũng chẳng muốn có thêm một tiểu đồ đệ ở cái tuổi này. Ngươi cho rằng ta thèm thuồng chút thủ đoạn này của ngươi chắc?

Nói xong, Cổ Quang Tế đột nhiên nhảy lên, bay tới bụi cỏ ở phía xa, lục lọi trong bụi cỏ vài cái, sau đó nhảy trở lại trước mặt Hoắc Phong Hoa, mở nắm tay ra.

Hoắc Phong Hoa nhìn lòng bàn tay lão già, hóa ra chính là đồng tiền vừa nãy bị lạc mất.

Cổ Quang Tế nhìn thấy vẻ thán phục lẫn kinh ngạc mà Hoắc Phong Hoa lộ ra. Lão già cười đắc ý, rồi dùng sức nắm bàn tay lại, lúc mở ra thì thấy đồng tiền đã bị ông ta bẻ cong.

Đến lúc này Hoắc Phong Hoa không còn do dự nữa, vén vạt áo lên quỳ xuống, chỉ có điều tà áo vẫn còn ướt nhẹp, vén lên một nửa rồi hắn mới nhớ ra bản thân không có mặc quần, lại vội vàng buông xuống. Sau đó hắn hướng về phía Cổ Quang Tế dập đầu ba cái, nói:

- Đệ tử Hoắc Phong Hoa bái kiến sư phụ.

Cổ Quang Tế cười lớn, ném đồng tiền trong tay đi rồi vỗ vỗ bả vai hắn, sau đó tay trượt xuống nâng hắn đứng dậy, nói:

- Đồ đệ ngoan, đi, để ta dẫn con đi bái kiến sư huynh của con.

Hoắc Phong Hoa vừa mới đứng lên, hiếu kỳ hỏi:

- Sư huynh của con là ai vậy ạ?

Cổ Quang Tế dùng một tay ôm lấy bả vai hắn nhảy lên không trung, lên lên xuống xuống vượt qua vài bức tường viện. Cuối cùng ông dừng lại trước một cửa phòng, nhấc chân đá văng cửa, rồi vươn tay ném Hoắc Phong Hoa vào trong.

Cũng may đối diện cửa phòng là một cái giường lớn, đầu hắn cắm vào giữa giường, mà chủ nhân của chiếc giường này đã linh hoạt trở mình một cái đứng ở bên cạnh. Hoắc Phong Hoa đầu óc choáng váng mà ngẩng lên, cũng ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng của gỗ đàn hương.

----------------------------------------------------------------------------------

Lời tác giả:

Phượng và Tô là lưỡng tình tương duyệt, thực ra tôi chỉ muốn viết về ba người như ba mũi tên đều hướng về nhau, thích lẫn nhau, ghen lẫn nhau, có thịt có ngược.