Chương 3

Không biết vì sao, ngay lúc này, Hoắc Phong Hoa thậm chí có hơi sợ Tô Trạch Dương, Tô Trạch Dương vừa bước vào trong phòng, hắn liền vô thức đứng lên. Ở bên ngoài, tú bà đang đứng sau lưng Tô Trạch Dương cũng muốn theo sau vào, lại bị tôi tớ phủ Tướng quân ngăn lại.

Tú bà khó xử nhìn bên trong sương phòng.

Mà sau lưng tú bà là mấy đứa nha hoàn cùng tên ma cô, bọn họ chăm chú nhìn bên trong phòng, đây cũng không phải xuất phát từ ân cần, mà chỉ đơn thuần là xem náo nhiệt.

"Theo ta về", sau khi vào phòng, Tô Trạch Dương chỉ nói một câu như vậy, thậm chí còn không thèm gọi tên Hoắc Phong Hoa.

Hoắc Phong Hoa không nói gì, nữ tử ngồi trên đùi hắn vừa nãy đã trốn ra đằng sau lưng hắn, ló đầu ra dò xét Tô Trạch Dương.

Vương An Trí bên cạnh đột nhiên vỗ bàn một tiếng đứng lên, mở quạt xếp trong tay ra một tiếng "xoạch", quái gở nói một câu: "Ngươi có ý gì đây? Sương phòng của ta mà ngươi cũng dám tùy tiện xông vào sao?"

Lúc này, Tô Trạch Dương mới quay đầu nhìn Vương An Trí, giọng điệu đúng mực, nói: "Vương công tử, đây là việc nhà của Phượng gia."

Vương An Trí nghe vậy cười xùy một tiếng: "Chuyện nhà Phượng gia? Tô Trạch Dương, ngươi đang dùng thân phận phu nhân Tướng quân nói chuyện với ta sao?"

Tô Trạch Dương lạnh nhạt nói: "Phải."

Trên mặt Vương An Trí ý cười nhạo càng đậm, nói: "Bất nam bất nữ, cam chịu thấp hèn."

Song, Tô Trạch Dương lại không có phản ứng gì, Lưu Dũng nghe Vương An Trí nói những lời này, giận dữ vỗ bàn một cái, nói: "Ngươi!"

"Ta làm sao? Một nô tài thấp hèn như ngươi cũng dám vô lễ với ta?" Nói xong, Vương An Trí đột nhiên vươn người tới trước, giơ tay lên như là muốn tát Lưu Dũng một cái.

Hoắc Phong Hoa chú ý tới động tác của Vương An Trí, vội vươn tay ra cản lại, vừa cười vừa nói: "Vương huynh bớt giận, cho ta thể diện chút đi."

Vương An Trí nhìn Hoắc Phong Hoa, vẻ mặt khinh thường, hừ một tiếng nhưng vẫn thả tay xuống, chẳng qua vẫn chỉ vào Lưu Dũng nói: "Hôm nay ta nể mặt chủ tử ngươi, tha cho ngươi lần này."

Sắc mặt Lưu Dũng lúc xanh lúc trắng, cảm thấy không nên chọc tới Vương An Trí, yên lặng lui ra phía sau nửa bước.

Tô Trạch Dương mặt lạnh nhìn mọi chuyện diễn ra, lúc này mới nhìn Hoắc Phong Hoa nói: "Có thể đi được chưa?"

Hoắc Phong Hoa đương nhiên không muốn cùng với Tô Trạch Dương trở về phủ Tướng quân, nhưng cũng thực sự không muốn ở lại tiếp tục nghe Vương An Trí sỉ nhục Tô Trạch Dương, dù sao mỗi một câu Vương An Trí sỉ nhục Tô Trạch Dương tương đương như đang chửi mắng hắn, vì vậy vội vàng nói: "Đi đi đi, chúng ta về nhà."

Vương An Trí hỏi Hoắc Phong Hoa: "Thật sự muốn về cùng hắn?"

Hoắc Phong Hoa cười khổ, chắp tay chào Vương An Trí, nói: "Có rảnh thì lần sau lại gặp."

Vương An Trí ôn hòa nở nụ cười: "Tùy ngươi vậy." Nói xong thì vung vẩy cây quạt xếp trong tay, ra vẻ phóng khoáng mà phe phẩy cánh quạt.

Hoắc Phong Hoa đi đến bên cạnh Tô Trạch Dương, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, chúng ta về thôi." Giọng nói của hắn bị ép xuống rất nhỏ, chỉ có Tô Trạch Dương mới nghe được lời này.

Vốn thần sắc Tô Trạch Dương lãnh đạm lạnh nhạt, đột nhiên nghe thấy hai chữ "tỷ tỷ", tức thì giận tái mặt, liếc hắn một cái đầy lạnh lùng, cũng không phát giận mà quay người đi thẳng ra ngoài.

Hoắc Phong Hoa lập tức theo sau anh đạp mạnh cửa ra ngoài, hắn lập tức sửng sốt một chút. Đây là một kỹ viện ba tầng lầu, xung quanh vậy mà đứng đầy người, toàn bộ đều nhìn về phía bên này.

Ngoại trừ bọn nha hoàn và mấy tên ma cô còn có những cô nương trong kỹ viện cùng với khách hàng vừa mới ngủ dậy. Bọn họ không dám lớn tiếng nghị luận, chỉ xì xào bàn tán.

Lúc Hoắc Phong Hoa đi xuống lầu, hắn nghe thấy có người nhỏ giọng nói: "Đó chính là Tô Trạch Dương, người được Phượng Tướng quân lấy về làm nam thê đó."

Một nữ tử nói: "Lần đầu tiên ta thấy một người đàn ông mà có thể đẹp như vậy đấy."

"Vậy nên Phượng Tướng quân mới kiên định muốn lấy một người đàn ông về làm vợ đó, cho dù là phụ nữ cũng ít có ai bì được."

Tuy da mặt Hoắc Phong Hoa đủ dày, thế nhưng bị nhiều ánh mắt đánh giá như vậy nhìn chằm chằm, hắn vẫn cảm thấy lỗ tai hơi hơi nóng lên. Hắn nhịn không được nhìn sang Tô Trạch Dương, lại ngoài dự đoán thấy ánh mắt anh yên tĩnh, tựa hồ không bị ảnh hưởng chút nào.

Từ Hoa Nguyệt Các đi ra, Hoắc Phong Hoa nhìn thấy có cỗ xe ngựa đỗ lại ở ven đường.

Xa phu nhảy xuống xe nhấc mảnh vải trên cửa khoang cho bọn họ, Tô Trạch Dương không cần mượn lực, nhảy một cái lên xe ngựa. Hoắc Phong Hoa nhìn xung quanh không thấy bàn đạp, đành phải vịn hai tay vào sàn xe cố bò lên.

Tô Trạch Dương đứng ở cạnh cửa, nửa ngồi xổm duỗi ra một tay.

Hoắc Phong Hoa ngẩn người, cầm lấy tay anh. Ngón tay của Tô Trạch Dương trắng trắng mềm mềm, thế nhưng lòng bàn tay lại có rất nhiều vết chai, hơn nữa sức lực của anh vượt xa Hoắc Phong Hoa tưởng, chỉ cần co tay là có thể kéo hắn lên xe ngựa.

Lúc bả vai hắn và Tô Trạch Dương sượt qua nhau, chóp mũi ngửi thấy một mùi đàn hương xa xôi, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, lại nghe thấy Tô Trạch Dương lạnh lùng nói một câu: "Mới vừa nãy ngươi gọi ta là gì?"

Vừa rồi cái câu "tỷ tỷ" kia của Hoắc Phong Hoa là đang chế nhạo thân phận của Tô Trạch Dương, thật ra nó không chỉ trêu chọc Tô Trạch Dương mà còn chửi cả chính hắn. Hắn nghe Vương An Trí liên tục vũ nhục Tô Trạch Dương cũng không thấy anh có phản ứng, không nghĩ tới bản thân chỉ mới nói có hai chữ lại khiến cả khuôn mặt Tô Trạch Dương đầy vẻ băng sương.

Hoắc Phong Hoa hơi bất an, cười nói: "Ta chỉ đùa chút thôi..."

Tô Trạch Dương và Hoắc Phong Hoa ở trong xe ngựa ngồi đối diện nhau. Anh trầm giọng hỏi: "Buồn cười không?"

Hoắc Phong Hoa không nói gì, chỉ cười cười nhằm giảm bớt sự lúng túng.

Tô Trạch Dương tiếp tục hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy là thân phận của ngươi buồn cười, hay là thân phận của ta buồn cười?"

Lúc này Hoắc Phong Hoa không cười nổi nữa, hắn cân nhắc một chút, nói: "Đều không buồn cười. Tướng quân và phu nhân nếu như lưỡng tình tương duyệt (đều yêu đối phương), cần gì phải để ý lời người khác, bản thân sống vui vẻ là được rồi, cái này không có gì buồn cười cả."

Trong lòng hắn thầm nghĩ, những người này nhiều lần lấy thân phận nam thê của Tô Trạch Dương ra để làm văn, xem ra ở thế đạo này lấy một người đàn ông về làm vợ là một chuyện trái luân thường đạo lý, mà bản thân là một người đàn ông lại gả cho người đàn ông khác, áp lực phải gánh nhận chỉ sợ cũng không nhỏ.

Tô Trạch Dương biểu hiện thờ ơ trước sự trào phúng của Vương An Trí, nhưng thật ra trong nội tâm vẫn rất để ý chuyện này.

Hoắc Phong Hoa nói xong, hai người đều trầm mặc.

Xa phu thúc ngựa chạy từ từ về phía trước, hiện tại đang là giữa trưa náo nhiệt, trên đường phố tại Kinh Thành người đến kẻ đi tấp nập, xe ngựa chỉ có thể chậm rãi đi thẳng, bánh xe liên tục vấp phải những hòn đá, nhấp nhấp nhô nhô, chỉ ngồi không bao lâu mà mông Hoắc Phong Hoa đã tê rần, có hơi đau.

"Cơ thể này gầy quá thể đáng, trên mông cũng không được hai lạng thịt", Hoắc Phong Hoa nghĩ thầm, nghiêng bên này nghiêng bên kia để mỗi bên mông được nghỉ một chút, chốc chốc lại đổi bên.

Tình cờ ngẩng đầu lên, thấy Tô Trạch Dương đang chăm chú nhìn hắn, cảm thấy có chút lúng túng. Vừa mới ngồi ngay ngắn trở lại, đã nghe Tô Trạch Dương nói: "Nha hoàn trong phòng ngươi nói rằng ngươi mất trí nhớ?"

Hoắc Phong Hoa gật đầu một cái, hai ngón tay gõ gõ trán, tỏ vẻ mình thực sự không được minh mẫn lắm.

Tô Trạch Dương nói: "Ngươi biết Vương An Trí là ai không? Vậy mà dám cùng hắn uống rượu?"

Hoắc Phong Hoa nhỏ giọng hỏi: "Hắn là ai?"

Tô Trạch Dương mặt không thay đổi nói: "Hắn là con trai của Hữu Thừa tướng Vương Sơ."

"À," Hoắc Phong Hoa gật đầu, sửa sang lại các mối quan hệ, nói: "Là con trai của Thừa tướng?"

Tô Trạch Dương đánh giá ánh mắt của hắn, bỗng nhiên nói: "Xem ra là ngốc thật."

Hoắc Phong Hoa sững sờ, giải thích: "Ta chỉ mất trí nhớ thôi, không phải ngu thật. Ngươi nói hắn là con trai Hữu Thừa tướng Vương Sơ, ta đây cũng không biết giữa hắn và ta, à, người Phượng gia có gút mắc gì, ta phải đổi xử thế nào mới được?"

Tô Trạch Dương nghe vậy, thở dài một hơi, tựa hồ không muốn giải thích cặn kẽ ân oán với Vương gia, chỉ nói: "Ngươi phải nhớ rõ, không nên qua lại với người Vương gia, cũng không được đến những nơi đủ loại người phức tạp kia, ngươi là người Phượng gia, mỗi lời nói hành động của ngươi đều liên quan đến thanh danh Phượng gia. Thiên Túng hắn-" Nói đến đây, Tô Trạch Dương đột nhiên ngừng lại, hơn nữa cũng không có ý tiếp tục nói, đầu hơi cúi thấp xuống, nhấp nhẹ môi.

Hoắc Phong Hoa nghe thấy Tô Trạch Dương nhắc tới hai chữ "Thiên Túng" thì giọng nói có chút dịu dàng, lập tức bị anh khơi dậy tính tò mò, muốn nghe anh nói thêm về con người Phượng Thiên Túng này, lại thấy trên mặt anh lộ vẻ u sầu, cảm thấy hình như anh đang nhớ tới Phượng Thiên Túng, hắn cũng không muốn quấy rầy anh suy nghĩ, liền an tĩnh lại.

Xe ngựa so với hai cái chân người thì luôn chạy nhanh hơn, không mất bao lâu đã trở lại phủ Tướng quân, trực tiếp chạy vào trong nội viện mới dừng lại.

Tô Trạch Dương vừa xuống xe thì nói với Hoắc Phong Hoa: "Đi theo ta."

Hoắc Phong Hoa nhảy xuống xe ngựa, phát hiện không có cách nào thương lượng, đành phải theo Tô Trạch Dương đi về phía nhà chính.

Vừa bước vào nhà chính, Hoắc Phong Hoa nhìn thấy người đứng đầy cả căn phòng, lập tức bước chân trì trệ.

Đứng ngay phía trước là quản gia Phượng gia Lục Tây. Tuy rằng Lục Tây đã râu tóc bạc trắng, nhưng tinh thần vẫn quắc thước như cũ, bờ vai dài rộng hai tay săn chắc. Ông nhìn thấy Tô Trạch Dương tiến vào, hơi hơi cúi đầu lui sang một bên.

Tô Trạch Dương dừng lại, nói với Hoắc Phong Hoa: "Tới đây quỳ xuống."

Hoắc Phong Hoa oán thầm "Lại quỳ!", nhưng vẫn không dám làm trái ý Tô Trạch Dương, tiến lên hai bước quỳ xuống chính giữa nhà chính. Sau khi quỳ xuống hắn cũng không an phận, ngẩng đầu lên nhìn trái nhìn phải, thấy người đứng đây đúng là nha hoàn tôi tớ phủ Tướng quân, Thanh Thanh cũng đứng trong đó, trầm mặc cúi đầu, thậm chí không dám nhìn hắn.

Tô Trạch Dương nói với Lục Tây: "Lục quản gia, Hoắc công tử một mình rời phủ đi thanh lâu, nên xử phạt thế nào?"

Lục Tây trầm giọng nói: "Theo như gia quy Phượng gia, phạt hai mươi roi."

Hoắc Phong Hoa đột ngột ngẩng đầu lên, khϊếp sợ nhìn hai người.

Thần sắc Tô Trạch Dương đạm mạc, nói: "Mấy ngày trước hắn bị rơi xuống nước, thân thể còn chưa khỏi hẳn, ta sợ hắn không chịu nổi hai mươi roi."

Lục Tây vuốt chòm râu dài, trầm ngâm nói: "Có thể ngoại lệ giảm cho phân nửa, đánh mười roi."

Tô Trạch Dương nghe vậy gật đầu, "Vậy thì mười roi."

Thế là Lục Tây vươn tay, một gã tôi tớ bưng một cái mâm gỗ đến trước mặt ông, lúc này Hoắc Phong Hoa mới nhìn thấy bên trên cái mâm gỗ kia là một cây roi dài.

Lục Tây cầm lấy cây roi, một tay nắm cán, tay còn lại vuốt ve thân roi.

Hoắc Phong Hoa nhìn kích thước cây roi còn to hơn ngón tay người, hơn nữa còn là da trâu thô ráp, lập tức kinh hồn bạt vía, nhịn không được đứng lên hô: "Đợi một chút!"

"Hoắc Phong Hoa!", Tô Trạch Dương bỗng nhiên quát lớn.

Nội tâm Hoắc Phong Hoa run lên, miệng mở ra lại ngậm vào, một lần nữa lại quỳ xuống.

Tô Trạch Dương vươn tay về phía Lục Tây: "Lục quản gia, để ta đến thi hành đi."

Lục Tây hơi kinh ngạc, có chút chần chờ nhưng vẫn xoay người đưa roi da lên, cung kính nói: "Tô công tử, mời."