Chương 5-2: Ý xấu (Bắt trùng)

Editor: Hoa nở rồi!

Nếu có thể biết Dịch Thiên Thành đang nghĩ cái gì là tốt nhất, người có du͙© vọиɠ mới có nhược điểm. Dĩnh Đông thành nguy cấp, cần phải giải quyết, nàng cũng như cũ chỉ có thể lưu tại Sa Cức, hiện nàng không có đủ hiểu biết về Dịch Thiên Thành, sau này sẽ vĩnh viễn bị hắn cản tay, nàng không nghĩ sẽ để hắn làm thế.

Sự việc phát triển quỷ dị, Liên Sanh quá mức bị động.

Áo cưới trên người nàng lúc này không thể mặc lại nữa, tập tục từ trước tới nay của thành Sa Cức là, thành chủ cưới vợ phải cùng với bá tánh chung vui, chứng kiến đại lễ. Nói cách khác, ngày mai Dịch Thiên Thành sẽ mang nàng đi đến Dịch gia tổ từ để hoàn thành đại điển, chứ không giống như bình dân bá tánh chỉ cần bái đường là xong. Sau khi đại điển hoàn thành, nàng mới có thể xem như là tức phụ Dịch gia.

Một đám nô bộc tỳ nữ tới tới lui lui, chỉ chốc lát sau, trong phòng đã để đầy đồ vật.

“Tướng quân nói, cô nương mặc cái này.”

Đó là một thân áo cưới đỏ rực, hoa mỹ đến kỳ cục, trên cổ tay áo và cổ áo được thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng, làn váy xếp thành trăm nếp gấp, xòe ra tứ phía, vạt áo hai bên hợp vào nhau, đá quý được đính lên thành dãy, trên eo đeo một sợi tua theo từng bước đi mà thướt tha đong đưa. Tà giữa một động một tĩnh, phượng hoàng trên áo giương cánh muốn bay, như thật sự đang sống dậy.

Liên Sanh được tỳ nữ hầu hạ mặc xiêm y, áo cưới có chút không vừa người, nhưng thời gian vội vàng như vậy, chuẩn bị được một kiện áo cưới thật đẹp đẽ không phải là điều dễ dàng, nàng không muốn so đo, mặc kệ cho bọn họ lăn lộn.

Sáng sớm hôm sau, Liên Sanh liền bị đánh thức rất sớm, mặc quần áo trang điểm đi hiến tế.

Nghiêm túc mà nói thì đây mới chính thức là ngày nàng xuất giá, nhưng bởi vì chuyển biến quá đột ngột, Liên Sanh lại có loại cảm giác bừng tỉnh, không được chân thật lắm.

Thành chủ phu nhân không phải ai đều có thể làm, nàng bị lăn qua lộn lại, trang điểm hết một canh giờ, mới có thể bước ra cửa phòng.

Mỗi Tọa Thành trì đều có cách truyền thừa không giống nhau. Thành chủ, thành chủ phu nhân, cùng dân, cùng nhạc thường đều tham gia hôn lễ, mười sáu con ngựa thất bảo lôi kéo xe liễn đỏ thẫm, xuất phát từ Phủ Thành Chủ, đi vòng qua non nửa thành, cuối cùng mới tới từ đường, tổ chức đại hôn.

Liên Sanh nhìn đường xá phía trước của thành Sa Cức đã được mở rộng, người dân hai bên đứng xem, nghe nói làm như thế là để bá tánh nhận nữ chủ nhân tương lai của thành trước, cuối cùng mới tới quỳ bái cầu mong tổ tiên tán thành tân phu nhân.

Trình tự rườm rà như vậy nên đại điển làm một lần là kéo cả một ngày. Bởi vậy bầu trời chỉ vừa tờ mờ sáng, Liên Sanh liền bị vây quanh mà đi ra cửa.

Liên Sanh che khăn che mặt đỏ thẫm, liếc mắt một cái liền thấy mười sáu con ngựa đang kéo xe liễn ở phía trước, Dịch Thiên Thành thì nhìn nàng.

Nàng trong nháy mắt lại có loại cảm giác sởn gai ốc đầy quái dị như đêm trước, nhưng hắn cái gì cũng chưa làm. Chờ nàng chậm rãi đến gần, hắn ngược lại vươn một bàn tay ra.

Liên Sanh không dám do dự, đem tay của mình đặt lên.

Bàn tay của hắn to rộng khô ráo, hơi hơi mang theo một tia lạnh lẽo. Liên Sanh trang điểm lăn lộn ban ngày, toàn thân nhưng thật ra nóng hầm hập, tay nhỏ cũng ấm. Nàng cảm nhận được bàn tay lôi kéo mình kia thế mà lại lạnh như băng, nghĩ nghĩ, cuối cùng nàng gắt gao mà nắm trở về.

Dịch Thiên Thành bước chân chậm lại một nhịp, ngay sau đó lại bước nhanh hơn, Liên Sanh bị hắn kéo theo mà lảo đảo bước không vững.

Hai người đi vào xe liễn trước, Dịch Thiên Thành đỡ nàng lên trên, nàng mượn một phen lực của hắn, giúp bản thân bước lên xe liễn. Hết thảy quá thuận lợi, làm Liên Sanh không dám tin tưởng lắm, chẳng lẽ chính mình bị Dịch Thiên Thành lăn lộn quá hóa điên rồi? Tại sao thời điểm hắn bình thường, nàng lại cảm thấy quỷ dị đây?

Dịch Thiên Thành ngồi ở bên cạnh nàng, không thèm liếc mắt Liên Sanh một cái. Trong mắt không gợn sóng, cũng không tiếp tục giữ chặt tay nàng.

Mười sáu con tuấn mã kéo xe liễn chạy, xe liễn trước sau bày sẵn trận thế như sẵn sàng đón quân địch, binh lính đồng thời mở đường.

Bá tánh thành Sa Cức hôm qua mới biết thành chủ muốn cử hành đại hôn, muôn người đều đổ xô ra đường. Xe liễn vừa mới rời khỏi phủ Thành Chủ, liền gặp được bá tánh bên đường đang quỳ lạy. Bọn họ giống một đợt sóng triều, nương theo hướng của xe liễn, nhất nhất mà ngã vào.

Dù trên mặt của bá tánh có đủ loại tò mò, có nghi ngờ, có tràn đầy phẫn nộ cùng có thần sắc không tán đồng, nhưng lại không hề có chúc phúc. Thậm chí dọc theo đường đi đều là tiếng khe khẽ nói nhỏ, không có chỗ nào mà không phải là nghị luận về thân phận của Liên Sanh.

Dịch Thiên Thành làm cho bọn họ kính trọng, Liên Sanh lại làm cho bọn họ vạn phần bài xích.

Liên Sanh nắm chặt thành quyền.

Dịch Thiên Thành khuôn mặt uy nghiêm, lại không có vẻ nghiêm túc. Ở dưới ánh mắt của bá tánh kính yêu, đôi mắt thon dài sắc bén của hắn thu liễm lại, thậm chí có vẻ có chút nhu hòa.

Liên Sanh rũ mắt xuống, không hề có ý định xem vô số ánh mắt bất thiện kia.

“Như thế nào không nhìn? Sợ?”

Thanh âm bá tánh hô bái thành chủ mênh mông, nhưng tiếng nói của Dịch Thiên Thành ngồi ở bên người nàng, nàng lập tức liền nghe thấy được.

“Phu quân ở bên người ta, dù cái gì ta cũng đều không sợ.” Nàng trấn định tự nhiên.

“Nga? Vậy là tốt rồi. Xiêm y của mẫu thân ta, ngươi ăn mặc không hợp người đâu.”

“Xiêm y của mẫu thân ngài?” Liên Sanh nghi hoặc khi đề tài bị đổi, nàng lặng lẽ mà nhìn hắn.

“Đây là áo cưới mà năm đó mẫu thân ta mặc qua, phụ thân đã tìm những tú nương giỏi nhất toàn thành để may cho nàng, xem như là sính lễ. Sau này nàng lại mặc một thân áo cưới này, vì phụ thân ta mà tuẫn tình, nhảy từ thành cao xuống, máu tươi ướt sũng quần áo, một thân áo cưới này huyết sắc càng đậm, ngươi thích sao?” Hắn hơi nhếch khóe môi, trong mắt chiếm cứ, giống như một con rắn độc nhè nhẹ phun tin tức ra, vừa lúc nhìn nàng mà tìm kiếm ánh mắt.

Hoa nở: Ôi mẹ ơi =) Anh chơi thế này là chết chị nhà rồi.

Liên Sanh sắc mặt trắng nhợt. Mẫu thân Dịch Thiên Thành tuẫn tình, máu đỏ nhiễm hồng áo cưới, thế nhưng lại được mặc trên người mình!

Nàng cảm thấy sự lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, Dịch Thiên Thành quả nhiên không có khả năng buông tha nàng dễ dàng như vậy.

Đại hôn bất quá chỉ vừa mới bắt đầu, hắn liền không cho nàng cơ hội để kịp phòng vệ mà bắt nàng mặc một thân áo cưới như này vào người, tiếp sau là tế tổ cùng nghi thức đại điển làm nàng càng thêm lo sợ bất an.

Nàng hiện giờ tưởng tượng đến bộ quần áo chính mình đang mặc trên người đây, đã từng chậm rãi bị máu tươi chảy ra làm ướt sũng, cuối cùng khô cạn, sau khi khô lại nó trở nên đỏ rực, rốt cuộc không tìm ra được dấu vết, nhưng nghĩ tới tia máu còn vương lại, nàng liền cảm thấy dạ dày một trận khó chịu.

Liên Sanh ngồi ngay ngắn, tư thái rụt rè không thể bắt bẻ, còn có khăn đỏ trên đầu nàng được che kín, che lại sắc mặt trắng bệch của mình.

Nàng nỗ lực bỏ qua cái loại cảm giác khó chịu này, liều mạng nói với chính mình: Không cần suy nghĩ, chỉ cầm xem nó như một kiện áo cưới bình thường!

Ánh mắt Dịch Thiên Thành chuyển dời, không hề nhìn nàng, ý cười nhạt nhẽo lương bạc trên khóe miệng không hề giảm, Liên Sanh, chỉ mong ngươi về sau, còn có thể trấn định như thế.

Lịch đăng truyện:

Thứ 4 - Thứ 6 và Chủ nhật hàng tuần: Mỗi ngày một chương

Donate đạt mức 5k sẽ có thêm một chương vào ngày chủ nhật.

Thân <3