Chương 6-1: Ác ý

Editor: Hoa nở rồi!

?? Dù sao tâm tư của kẻ có bệnh tâm thần nàng cũng không hiểu……

Liên Sanh biết Dịch Thiên Thành vẫn còn giữ hậu chiêu, nhưng nàng không đoán được rốt cuộc hắn muốn làm cái gì.

Hai người mang hai tâm tư khác nhau cùng ngồi trên xe liễn, Liên Sanh nghiêng đầu nhìn nam nhân ngồi bên người vài lần, thời điểm hắn không nói ra mấy lời biếи ŧɦái thì tư thế của hắn thực sự mang vẻ oai hùng.

Liên Sanh cắn răng một cái, bàn tay trong áo cưới hạ xuống nắm lấy tay nam nhân.

Vẻ mặt đang mang mặt nạ của Dịch Thiên thành như nứt toạc ra . Hắn nỗ lực duy trì biểu tình trên mặt, hạ giọng: “Ngươi phát điên cái gì, buông tay ta ra.” Ngầm dùng lực rút tay ra.

“Phu quân, chúng ta nên ân ái một chút.” Liên Sanh cười tủm tỉm, nắm lấy ngón tay hắn không buông, trên đường cái nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, hắn không thể làm mất hình tượng bản thân, hắn đã dùng áo cưới để khi dễ nàng, kiểu gì nàng cũng phải làm chút gì đó khiến hắn ghê tởm một trận. Dù sao việc gì xảy ra tiếp theo nàng cũng không tránh được, Dịch Thiên Thành đã không muốn cho nàng sống tốt, thì nàng dù có run bần bật cũng không để hắn thương hại được.

“Không cần, buông ra.”

“Không buông, ta lạnh, phu quân cho ta mượn một chút hơi ấm.” Liên Sanh hạ giọng, tay được nhấc một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hướng tới nắm lấy bàn tay hắn.

Nguyên bản, buổi sáng trước khi ra khỏi cửa nàng bị lăn lộn một hồi, toàn thân nóng nực, nhưng sau khi biết được chiếc áo cưới này là của ai, toàn thân nàng liền lạnh cả người, tay cũng lạnh lẽo một mảnh, nhưng thật ra thì vẫn còn kém hơn Dịch Thiên Thành một chút.

Cảm thụ của Dịch Thiên Thành thật không tốt, tay nàng nho nhỏ mềm mại, lại lạnh lẽo một mảnh, gắt gao nắm lấy tay hắn, muốn rút ra cũng khó. Hắn trong lòng nảy lên một số trò ác ý, muốn hung hăng véo một phen làm nàng bất ngờ mà nhảy dựng lên, nhưng trước mắt xem ra Liên Sanh cũng không phải là quả hồng mềm, nếu nàng nháo lên ngay trong thành, thì không phải chỉ một mình mặt mũi của nàng bị vứt đi.

Dịch Thiên Thành đè xuống ý nghĩ muốn quăng nàng xuống dưới, ngầm nghiến răng.

Rốt cuộc cũng chờ được tới lúc xuống xe.

Dịch Thiên Thành không hề duy trì hình tượng thành chủ thân thiện của mình, mặc kiện Liên Sanh trên xe liễn cho thủ hạ lo, nhưng Liên Sanh lại làm như không có việc gì lạ thường mà nhìn hắn cười cười, đôi mắt cong thành một vầng trăng non.

“Phu quân, giúp ta một chút chứ?” Nàng mặc một thân áo cưới, làn váy thật dài làm việc bước xuống xe liễn có chút khó khăn. Liên Sanh không chút do dự hướng tới vị phu quân mặt đen của mình mà nhờ giúp đỡ.

“Tự mình lăn xuống.” hắn nói những lời này cũng là đè nặng thanh âm xuống.

“Tốt.”

Liên Sanh ngoan ngoãn mà đồng ý, đứng dậy kéo làn váy đi đến bên cạnh, bất động thanh sắc mà nhìn thoáng qua nam nhân lòng dạ hẹp hòi đang đứng một bên chế giễu.

Liên Sanh hướng về phía Dịch Thiên Thành, động tác của nàng nhanh chóng, nhảy xuống, không có một tia khϊếp sợ, bổ nhào vào, Dịch Thiên Thành theo phản xạ mà vươn tay đón được nàng, Liên Sanh không kịp phòng ngừa mà nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, có thể thấy rõ ràng ý cười cùng sự ỷ lại đầy tín nhiệm bên trong: “Cảm ơn phu quân.”

Dịch Thiên Thành hận không thể bóp chết nàng, hắn vừa ý thức được chính mình vừa cưới một nữ nhân đầy phiền toái. Hắn ngầm bắt đầu ngầm tính toán, sau khi tóm được Dĩnh Đông thành, khi nào mới thích hợp để vô thanh vô tức mà hưu nàng.

Hoa nở: Để coi sau này có giữ chặt, không dám thả đi không nhé.

Nếu nàng không thể an phận mà làm một quân cờ, vậy đành phải làm người chết mà thôi.

Liên Sanh theo Dịch Thiên Thành cùng nhau bước lên đài cao, mười tám bậc thang của đài cao vô cùng trang nghiêm. Tay nàng cầm ba nén hương, đây là nghi thức cầu phúc của Sa Cức, Liên Sanh bước đi thật cẩn thận, mỗi một bước phải kiểm tra thật chắc chắn rồi mới bước tiếp.

Dịch Thiên Thành cười lạnh một tiếng, hiển nhiên thấy rõ suy nghĩ muốn kiểm tra thử có nguy hiểm hay không của nàng.

Tới được đỉnh của đài cao, Liên Sanh mới lặng lẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nàng bắt chước động tác của Dịch Thiên Thành,thắp ba nén hương vàng. Trên đài cao còn có một nam nhân mặc bộ quần áo thần quang, chờ Liên Sanh cắm xong 3 nén hương, cao giọng nói: “Thỉnh phu nhân tháo khăn che mặt xuống, vì Sa Cức cầu phúc.”

Dưới đài cao, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm Liên Sanh từ trên xuống dưới.

Liên Sanh nhìn về phía Dịch Thiên Thành, ánh mắt hắn thản nhiên, đôi mắt hẹp dài hiện lên tia bỡn cợt, xem trò vui. Không che giấu chút nào bộ dáng keo kiệt làm Liên Sanh bực mình không thôi.

Nàng cũng không biết cầu phúc cần yêu cầu cái gì, bởi vậy cái gì cũng không chuẩn bị.

Liên Sanh dưới ánh mắt sáng quắc của thành dân, theo lời tháo khăn che mặt xuống.

Một tiếng thì thầm khe khẽ cũng không có, nàng dáng vẻ đoan trang mà hành lễ, lúc đứng dậy, thấy ánh mặt Dịch Thiên Thành, cùng với bá tánh giống nhau, lộ ra vẻ kinh diễm không kịp che dấu.

Liên Sanh lần trước thấy hắn, không kịp trang điểm, chỉ vội vàng thay áo cưới. Lần này nàng bị bắt phải tỉ mỉ trang điểm, tư dung trác tuyệt (1), đẹp không gì sánh được.

(1) Tư dung trác tuyệt: Đẹp tuyệt vời, vượt hẳn lên trên không có gì sánh kịp.

“Ta ban đầu không biết Sa Cức thành còn có tập tục cầu phúc, bởi vậy cũng không có chuẩn bị tốt.” Liên Sanh thành khẩn bày tỏ, “Nhưng ta không ngại vì Sa Cức cầu phúc, ta hy vọng bá tánh Sa Cức thành vui vẻ mà sống, an cư lạc nghiệp, vĩnh viễn không chịu chiến tranh xâm nhập. Nam nhi mỗi người có hùng tâm, đỉnh thiên lập địa bảo vệ tốt tòa thành trì này. Cô nương hiền huệ kiên cường, hài tử cùng lão nhân phúc trạch thâm hậu. Ta nguyện Sa Cức giàu có và đông đúc, đêm không cần đóng cửa, ngoài đường không nhặt của rơi.”(2)

(2) khúc này bên dịch người ta ghi đêm không nhặt rơi :))) không hiểu nên mình chuyển thành câu như trên.