Chương 6-2: Ác ý

Trans&Editor: Hoa nở rồi

Nàng nhìn về phía Dịch Thiên Thành: “Nguyện cho phu quân của ta, vĩnh viễn nhận được kính yêu, ta biết hắn yêu tòa thành này như sinh mệnh, tòa thành này cũng sẽ trở thành sinh mệnh của ta, hắn yêu bá tánh như con dân, các ngươi liền cũng chính là con dân của ta. Ta không sinh ra tại Sa Cức, nhưng tính từ giờ phút này, ta nguyện vì Sa Cức mà chết đi. Ta cùng với phu quân đã bái thiên địa, thì sẽ gắn bó cùng với hắn, cùng với cả tòa thành này, không rời không bỏ.”

Giọng nói của nàng vang vang, đẹp đẽ như trân châu rơi trên mâm ngọc, thanh thúy mà kiên định, so với những lời cầu phúc dài dòng, nàng càng giống như đang lập lời thề tại nơi lầu cao, đem vận mệnh của chính mình cầu tiến cho tòa thành trì xa lạ này.

Cảm xúc trong đôi mắt nàng nhiệt liệt mà thành khẩn, như có ngọn lửa hừng hực đang bốc cháy lên, làm cho lòng người phải co rúm lại. Dịch Thiên Thành chạm vào ánh mắt như vậy của nàng, ánh mắt hắn dời đi.

Kẻ lừa đảo, đừng tin tưởng nàng. Dịch Thiên Thành tự nói với chính mình, nàng là kẻ lừa đảo, một miệng toàn lời nói dối.

Nhưng cái kẻ lừa đảo, ăn nói hàm hồ này thế mà lại mê hoặc được người của cả thành, hắn nhất định chính là bởi vì bị nàng mê hoặc, nên trong ngực mới có loại cảm xúc kỳ là này.

Liên Sanh đảo ánh mắt nhìn xuống dưới đài, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bất luận lúc nào cũng vậy, chân thành một chút vĩnh viễn sẽ không bị người phỉ nhổ. Nàng cảm nhận được một bộ phận ánh mắt ở dưới đài cao đã trở nên nhu hòa chút ít, lại có thêm chút thoáng vui mừng.

Thật vất vả mới hoàn thành lễ cầu phúc, rốt cuộc cũng tới lúc bọn họ bái thiên địa.

Kỳ thật theo lẽ thường, bái thiên địa không nên bái ở chỗ này. Trước bái thiên địa, sau bái cha mẹ, nên bái ở trong phủ mới đúng.

Nhưng đại thành chủ trước kia sau khi chết, bài vị đặt ở từ đường, hiện giờ phụ mẫu của Dịch Thiên Thành chính là ở chỗ này. Xuống đài cao, bước vào từ đường, Liên Sanh rốt cuộc cũng tránh được ánh nhìn của bá tánh.

Từ đường Dịch gia cũ kỹ tiêu điều, Liên Sanh ôn hòa mặc một thân hồng y rực rỡ, cùng nơi lạnh lẽo này không hợp lắm.

Liên Sanh nhấc làn váy, bước qua chậu than ngay cửa.

“Quỳ xuống.” Dịch Thiên Thành ngữ điệu lạnh lẽo, nói với Liên Sanh.

“Quỳ xuống?” Liên Sanh không rõ nguyên do.

Xướng từ quan đứng ở bên cạnh giải thích: “Thành Sa Cức có quy củ, tân phu nhân khi đi từ cửa tới từ đường chính phải hướng tới liệt tổ liên tông vừa đi vừa quỳ, một bước quỳ một lần, ba bước khấu đầu một lần.”

Hoa nở: Làm vậy xong cái đầu gối chị nhà như bông hoa nở luôn

“Còn có loại quy củ này?” Liên Sanh nhíu mày, trong lòng nàng không tin tưởng lắm, từ ngoài cửa đến từ đường đi loanh quanh lòng vòng ít nhất phải đi mất hai nén hương, nàng cứ ba bước vừa quỳ vừa khấu như vậy, đầu gối nàng đều sẽ bị phế hỏng.

“Mời phu nhân làm theo.” Xướng từ quan ngữ điệu mang theo nhịp điệu, Liên sanh cảm nhận được sự ác ý.

Đại môn đã ngăn cách ánh mắt của người ngoài nhìn vào, làm nàng không có cách nào kiểm chứng được độ thật giả của quy củ này.

“Không muốn gả thì liền về Dĩnh Đông đi.” Dịch Thiên Thành cười lạnh một tiếng, ngữ khí hùng hổ dọa người, cũng mang theo sự khinh thường. Hắn vuốt ve miếng ngọc bội xanh biếc đại diện cho thân phận thành chủ bên hông, cảm xúc phức tạp hết thảy thu lại dưới đáy mắt, sau đó hắn thấy Liên Sanh quỳ xuống. Nàng trên mặt không có lộ ra biểu tình khuất nhục, mà ngược lại, dáng vẻ mang chút bình tĩnh đạm mạc.

So với tính tình như lửa lúc nãy của nàng, lúc này nhìn nàng nghiêm túc như một khúc gỗ.

“Trưởng bối của phu quân, ta xác thật nên bái.” Liên Sanh ngữ điệu bình bình, cảm xúc chân thành nhiệt liệt trong mắt đã biến mất sạch sẽ.

Nàng theo yêu cầu của Dịch Thiên Thành mà quỳ xuống, cúi đầu dập đầu. Làn da nàng vốn mềm mịn non mềm, quỳ một lần liền đỏ một mảng lớn.

Liên Sanh nghe lời như thế, Trong lòng Dịch Thiên Thành lại không cao hứng như hắn tưởng tượng. Hắn áp cảm xúc phẫn nộ không giải thích được trong lòng xuống, nhìn Liên Sanh có nề nếp mà dập đầu.

Dịch Thiên Thành cảm thấy chính mình lại có loại xúc động muốn xách nàng lên mà mắng, không phải nàng có thể đứng dậy mà làm ầm ĩ lên sao, không phải nàng sẽ quậy sao? Tại sao lúc này không thấy phản bác?

Nàng quỳ xuống rồi lại đứng lên, một lần rồi lại một lần, trên mặt tuy lạnh như băng nhưng tư thế thì rất cung kính.

Dịch Thiên Thành bước từng bước theo nàng, trầm mặc mà nhìn Liên Sanh từng bước đáng sợ đi tới.

Liên Sanh đầu rất đau, nàng thậm chí còn ngửi được mùi rỉ sắt, nàng dám khẳng định cái trán chắc chắn đã chảy máu rồi. Đầu gối cũng đau, thời điểm đứng lên cảm giác hai chân run rẩy.

Nhưng nàng biết, nàng nhất định phải gả được cho Dịch Thiên Thành.

Cơn ác mộng đáng sợ kia còn chưa ngưng hẳn, nàng dù nhắm mắt vẫn có thể nhìn thấy ca ca rơi từ yên ngựa xuống, thành bị phá, bá tánh lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Nàng không biết chính mình đã quỳ bao nhiêu lần, cuối cùng tầm mắt đã trở nên mơ hồ, rốt cuộc cũng tới được từ đường.

Liên Sanh áp xuống cảm xúc hỗn độn và sự phẫn nộ trong lòng, gương mặt lạnh băng, nhìn đến một phòng toàn bài vị thì trở nên sửng sốt.

Nàng cong lưng, hướng về phía bài vị mà cúi mình vái chào, trong lòng mặc niệm một tiếng thực xin lỗi. Rốt cuộc thảm trạng năm đó của thành Sa Cức, Liên gia dù thế nào cũng không thể nói rằng hoàn toàn không có trách nhiệm.

“Được rồi.” Thanh âm của Dịch Thiên THành vang lên bên tai nàng, Liên Sanh không nghe ra được cảm xúc của hắn.

Xướng từ quan đầu lưỡi trong nháy mắt thắt lại, Ánh mắt Dịch Thiên Thành lạnh lùng đảo qua trong nháy mắt, hắn mới vội nói: “Nhất bái thiên địa.”

Liên Sanh nhất nhất làm theo, nhưng khi nàng nghe hắn hô “Phu thê giao bái”. Động tác của Liên Sanh khựng lại một chút rồi mới chậm rãi cong lưng.

Nàng biết phu quân của mình không yêu nàng, thậm chí căm ghét nàng. Nhưng chính nàng lại không thể không đem cả đời mình gắn với toàn thành này. Không phải nàng không có tiếc nuối cùng thẫn thờ, nhưng về sau nàng sẽ nỗ lực thay đổi tình hình này.

Dịch Thiên Thành nhận thấy Liên Sanh thoáng khựng lại trong chớp mắt, trên mặt nguyên bản cảm xúc đã hoà hoãn xuống trong nháy mắt lại trở nên âm lãnh. Hắn nhìn cái trán sưng đỏ mang theo vết máu của Liên Sanh, trong lòng vô cớ bực bội đến kỳ cục.

Đã không muốn gả cho hắn như vậy, thì không nên nói những cái lời giả dối, đáng ghê tởm đó .

Hắn có chút tức giận mà nghĩ, cái gì mà gắn bó cả đời này, cái gì không rời không bỏ, tất cả đều là quỷ quyệt hết.

Bái xong Liên Sanh như trút được gánh nặng. Đầu của nàng cứ từng đợt từng đợt mà đau, lại lăn lộn một hồi, quả thực nàng chịu không nổi, ngước mắt dù nàng thấy bộ dáng âm lãnh của Dịch Thiên Thành, nàng cũng lười để ý.

Dù sao tâm tư của kẻ có bệnh tâm thần nàng cũng không hiểu.

Quan trọng là phần kế tiếp động phòng cũng là một khó khăn không nhỏ a, Liên Sanh vẻ mặt đau khổ tưởng tượng, không biết chính mình còn có thể thuận lợi mà nhìn được vầng thái dương ngài mai không nữa?