Chương 7: Phủ hầu sắp trở trời rồi

Dạ Chỉ Ngôn vừa nghe Vương di nhắc đến Đỗ Giai Nguyệt, gật đầu, như có điều suy nghĩ.

Ngay khi Vương di tưởng mình uy hϊếp thành công rồi, Dạ Chỉ Ngôn lại ra lệnh cho mấy nhũ mẫu khác: "Đưa bà ta đến chỗ chủ mẫu!"

Vương di sửng sốt, đám người cũng sửng sốt.

Liên Kiều vội ngăn lại: "Đại tiểu thư, phu nhân đang ngủ trưa..."

Tính tình Đỗ Giai Nguyệt ai mà không biết, trên dưới trong phủ, trừ Dạ Hoài Cẩn, không ai dám chọc vào.

Dạ Chỉ Ngôn xoay roi: "Ai dám không nghe, cây roi này của ta ngứa lắm đấy."

Mấy bà nhũ mẫu không dám nói thêm, ép Vương di đi về phía sau. Liên Kiều còn muốn lên tiếng, Dạ Chỉ Ngôn đã giơ tay ngăn lại: "Yên tâm, ta có chừng mực."

Liền Kiều không nhiều lời nữa, dù nàng ấy cũng rất sợ hãi, nhưng nàng tin lời Dạ Chỉ Ngôn nói.

Chỉ cần Dạ Chỉ Ngôn nói không sao, thì là không sao.

Dù có việc gì thì cùng lắm là cùng gánh vác.

"Các ngươi điên rồi sao? Đánh thức phu nhân, các ngươi có mấy mạng cũng không gánh đủ." Mặt Vương di đầu máu, vừa đi vừa mắng.

Đỗ Giai Nguyệt vừa tỉnh ngủ, lười nhác để tỳ nữ chải tóc, thì nghe thấy bên ngoài ồn ào.

"Lăn tăn gì chứ?"

Lòng Đỗ Giai Nguyệt nóng như lửa đốt, nghe được tiếng càng thấy phiền hơn, đứng dậy ra ngoài.

Xem một phát đã dọa bà ta sợ đến suýt ngã nhào xuống đất.

Thấy Vương di mặt đầy máu và nước mắt, rất giống quỷ, trông thấy bà ta thì bắt đầu tru khóc như sói: "Phu nhân cứu mạng, phu nhân cứu mạng với!"

Vương di là họ hàng xa của bà ta, phu quân bà ta là người mua đồ trong phủ.

Đỗ Giai Nguyệt dựa vào họ, thu được không ít lợi, nên đối xử với họ tương đối rộng lượng, thường ngày ai dám chọc vào Vương di?

Nay Vương di bị đánh thành thế này, chẳng khác nào vả mặt bà ta.

Đỗ Giai Nguyệt nóng máu: "Ai làm? Là ai làm? Mấy người các ngươi ăn gan hùm mật gấu, dám giữ bà ấy, còn không mau buông ra cho ta!"

Mấy nhũ mẫu định buông tay, đột nhiên bị một tiếng nói trong trẻo quát ngưng.

"Ta xem ai dám thả!"

Liên Kiều đẩy Dạ Chỉ Ngôn chậm rãi đi ra khỏi đám người.

Đối mặt với đôi con ngươi sắp phun ra lửa của Đỗ Giai Nguyệt, Dạ Chỉ Ngôn mỉm cười: "Mẫu thân, cơ thể Ngôn Nhi bất tiện, không tiện hành lễ với người."

Lửa giận của Đỗ Giai Nguyệt nháy mắt xộc lên đầu: "Dạ Chỉ Ngôn, ngươi thật to gan, lại dám đánh người của ta!"

Dạ Chỉ Ngôn vuốt roi: "Nếu là người của mẫu thân, vậy thì dễ rồi."

Đỗ Giai Nguyệt sững sờ vì câu này của nàng. Lời này có ý gì? Cái gì mà người của mình thì dễ?

Chẳng lẽ lại có bẫy gì?

Đỗ Giai Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía Vương di, chẳng lẽ mụ này lại gây rắc rối gì cho mình?

Vương di liên tục lắc đầu, chỉ đòi là một cái vòng tay cho hạ nhân, không tính là việc gì.

Đỗ Giai Nguyệt nhíu mày: "Vậy ngươi nói xem, chuyện gì xảy ra?"

Dạ Chỉ Ngôn vươn tay ngọc chỉ về phía thị nữ phía sau Đỗ Giai Nguyệt: "Mẫu thân, ta rất thích cô nương này, cho ta làm thị nữ nhé?"

Người nàng chỉ là nữ nhi của Vương di, trên tay còn đeo vòng tay của Liên Kiều.

Đỗ Giai Nguyệt tức đến cười: "Ta thấy ngươi điên rồi mới dám đến đây đòi người."

Dạ Chỉ Ngôn vờ vô tội chu môi: "Sao hạ nhân của mẫu thân lấy đồ của thị nữ con được, mà con không thể lấy được một món đồ của mẫu thân?"

"Đồ và người giống nhau được sao?"

Dạ Chỉ Ngôn gật đầu: "Đúng là không giống, đồ là đồ tốt, còn người chưa chắc đã là người tốt."

Nói dứt, mấy nhũ mẫu suýt không nhịn được cười.

Dạ Chỉ Ngôn này cũng to gan quá, lại còn dám móc mỉa người ta? Còn mắng luôn cả Đỗ Giai Nguyệt?

Đỗ Giai Nguyệt giơ tay muốn đánh nàng, nhưng lại nhớ đến lời dặn của Dạ Hoài Cẩn, tức điên cũng phải nhịn.

"Dạ Chỉ Ngôn, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Dạ Chỉ Ngôn không chơi nữa, dùng roi chỉ vào nữ hài kia: "Một là trả vòng tay lại, cả nàng ta và mẫu thân của nàng ta đều phải quỳ xuống xin lỗi Liên Kiều. Hai là, giao cả nàng ta và vòng tay cho ta."

Nếu như nàng không được Cố Từ Yến bế về sáng nay, theo tính cách của Đỗ Giai Nguyệt, chắc chắn không thể buông tha cho Dạ Chỉ Ngôn.

"Nếu ta không đồng ý?"

Dạ Chi Ngôn giơ tay: "Liền Kiều, đến phủ Bát Vương gia."

Dạ Chỉ Ngôn không phải loại dựa vào nam nhân, khi còn ở viện nghiên cứu, nàng là sự tồn tại bằng mười gã đàn ông.

Nhưng bây giờ nàng đang ở thế yếu, đã mang danh của Cố Từ Yến, không dùng thì phí.

Đỗ Giai Nguyệt hoảng. Dạ Hoài Cẩn sắp về rồi, nếu để ông ta thấy Dạ Chị Ngôn muốn tìm Bát Vương gia thì không ổn.

Liên Kiều mới đi được một bước đã bị Đỗ Giai Nguyệt gọi lại.

"Không phải chỉ là một tỳ nữ thôi sao? Ngươi muốn thì tùy ý chọn, ta thân là chủ mẫu cũng không keo kiệt."

Đỗ Giai Nguyệt gần như cắn răng, hung tợn nói.

Dạ Chỉ Ngôn cười giòn: "Vậy thì cảm ơn mẫu thân. Liên Kiều, ta mệt rồi, chúng ta về thôi."

Vương di sững sờ tại chỗ cả nữa ngày không kịp phản ứng. Bà ta vốn tưởng rằng đến chỗ Đỗ Giai Nguyệt thì Dạ Chỉ Ngôn không thể gây nên sóng gió gì.

Không ngờ kết cục lại thành như vậy, mình còn thua mất cả con gái!

Vương di quỳ "phịch" xuống đất: "Phu nhân, cầu xin người, Tĩnh Hảo không thế đến chỗ của nàng ta được!"

Đỗ Giai Nguyệt gắt Vương di, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Hồ đồ, chỉ biết gây chuyện cho ta, cút!"

Mọi người thấy màn này, đột nhiên phản ứng lại.

Đại tiểu thư luôn bị mọi người đạp dưới chân, đột nhiên như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh.

Dù có ngồi xe lăn, dù gương mặt ấy còn vẻ ngây thơ.

Nhưng vẫn không giống.

Xem ra phủ hầu này, sắp trở trời rồi.

Trở lại viện của mình, Liên Kiều mới phản ứng lại được, khuôn mặt nhỏ có vẻ hưng phấn đến đỏ ửng: "Đại tiểu thư, vừa rồi người thật lợi hại. Muội thấy, ánh mắt mọi người nhìn người không còn như trước nữa."

Dạ Chỉ Ngôn mỉm cười: "Đây mới chỉ là bắt đầu. Liên Kiều, muội ra ngoài canh chừng, nếu qua một canh giờ mà Tô Tĩnh Hảo còn chưa đến thì đến thẳng nội viện của phu nhân đòi người.

Liên Kiều chớp đôi mắt to, cực kỳ kính nể vị Đại tiểu thư trong ngoài đều sáng bừng lên này.

"Được, nhưng tiểu thư hẳn là đã đói bụng rồi phải không, muội đến bếp lấy chút đồ ăn nhé?"

Được Liên Kiều nhắc nhở mới thấy đúng là hơi đói. Dạ Chỉ Ngôn gật đầu: "Ta muốn ăn bánh bao."

"Được rồi!"

Liên Kiều lanh lợi đi đến bếp.

Chuyện Dạ Chỉ Ngôn đánh Vương di trước mặt mọi người, còn đến thẳng chỗ Đỗ Giai Nguyệt đòi nữ nhi của Vương di đã truyền khắp phủ hầu.

Lúc Liên Kiều đến bếp, những trù nương trước nay thích gây khó dễ cho nàng đều đổi thái độ.

"Đại tiểu thư nhà ta muốn ăn bánh bao, có không?"

Trù nương quản sự, thím Trương liên tục nịnh hót: "Đương nhiên là có, Liên Kiều cô nương đợi một lát, sẽ có ngay."

Đây là lần đầu tiên, những người này gọi nàng là Liên Kiều cô nương.

Lúc về, Dạ Chỉ Ngôn thấy mắt Liên Kiều đỏ lên, tưởng phòng bếp bắt nạt nàng ấy, kéo Liên Kiều muốn đi báo thù.

Liên Kiều lại đột nhiên ôm lấy Dạ Chỉ Ngôn, gào khóc: "Đại tiểu thư, phòng bếp không bắt nạt muội, các bà ấy gọi muội là Liên Kiều cô nương! Đại tiểu thư, sau này muội nhất định sẽ nghe lời người, người bảo muội đi chết muội cũng không sống thêm giây nào! Đại tiểu thư, hu hu hu, Liên Kiều cảm ơn người."

Đứa trẻ ngốc này...