Tạ Hành còn nhớ rõ ánh mắt của chủ tử.
Ngày đó hắn đi tìm được hang núi, thấy Cố Từ Yến không nói gì, chỉ lạnh lẽo mà nhìn hắn một cái.
Chỉ một cái nhìn kia, Tạ Hành đã biết cô gái này có điều khác biệt trong lòng vương gia.
Nhưng hắn thực sự không nghĩ ra, rốt cuộc người què này đặc biệt ở đâu.
Tạ Hành đi theo Cố Từ Yến hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy chủ tử để tâm tới một cô gái nào như thế, hắn thực sự không đoán ra suy nghĩ của chủ tử.
Tạ Hành cau mày, cất bước đi theo...
Không hổ là kinh thành, đúng là đường phố sầm uất.
Có điều vì Cố Từ Yến, tất cả mọi người nhường đường từ xa xa, tiếng rao hàng từ người bán hàng rong trên phố cũng dừng lại, sợ chọc giận vị Bát vương gia này.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của Dạ Chỉ Ngôn.
Kiếp trước nàng là một trạch nữ, ngoài học hành thì là nghiên cứu. Không có bạn bè gì, đừng nói tới chuyện yêu đương.
Lúc cô gái khác và bạn trai đi dạo phố, không phải nàng đang làm bài thì đang nghiên cứu? Khoan đã? Bạn trai? Dạ Chỉ Ngôn bị hoảng sợ vì suy nghĩ bất thình lình này, nàng vội vàng ngoảnh lại nhìn Cố Từ Yến sau lưng.
Cố Từ Yến bỗng nhiên chạm phải ánh mắt hơi nghi ngờ lại hơi thẹn thùng của cô gái.
Dạ Chỉ Ngôn chớp mắt, áng mây đỏ từ từ nổi lên trên má.
Cố Từ Yến hơi hứng thú mà nhếch môi: "Sao?"
Dạ Chỉ Ngôn thở dài, vội vàng ngoảnh lại, quay lưng về phía Cố Từ Yến lắc đầu: "Không có gì."
Thực sự là kỳ lạ quá. Sao nàng lại có cảm giác khó hiểu với một người đàn ông xa lạ chỉ từng gặp ba lần? Còn có thể đỏ mặt?
Người bán đồ chơi làm bằng đường đang ở trước mắt, thấy Cố Từ Yến đẩy Dạ Chỉ Ngôn đi về phía mình, lập tức sợ tới mức toàn thân run rẩy, không dám nhúc nhích.
Cố Từ Yến dừng chân, quét đồ chơi làm bằng đường bày trên sạp một vòng: "Ngươi muốn loại nào?"
Dạ Chỉ Ngôn còn đang tò mò sao mình lại đỏ mặt, vội vàng gật đầu: "Ừm, cảm ơn vương gia."
Cố Từ Yến móc một thỏi bạc từ trong tay áo ra, vứt tới trước mặt người bán hàng rong: "bổn vương mua."
Người bán hàng rong quỳ "phịch" xuống: "Vương gia vừa ý đồ chơi làm bằng đường là đã nể mặt thảo dân, thảo dân không dám nhận tiền của Vương gia!"
Cố Từ Yến cũng không để ý tới người bán hàng rong, chỉ cầm một món đồ chơi làm bằng đường bày trên sạp có hình dạng giống con hổ đưa cho Dạ Chỉ Ngôn.
Dạ Chỉ Ngôn liếʍ một miếng, cảm thấy đồ chơi làm bằng đường này ngọt ngấy người.
Quả nhiên đúng là đồ chơi của cô bé.
"Vương gia, ta muốn tới hiệu thuốc đối diện xem thử." Nàng không phải tới để ăn đồ chơi làm bằng đường gì đó.
Quận chúa Thục Ly có một hiệu thuốc, mở ở đối diện sạp bán đồ chơi làm bằng đường này. Vốn là hồi môn của Quận chúa Thục Ly, sau khi bị ban chết thì rơi vào tay Đỗ Giai Nguyệt. Ngoài cửa tiệm này, phía phố Bắc còn có một hiệu thuốc và tiệm gạo, đều là cửa hàng của Quận chúa Thục Ly. Nếu là đồ của mình, không có lý không lấy về.
Cố Từ Yến cũng không suy nghĩ nhiều, đẩy nàng rời khỏi sạp đồ chơi làm bằng đường.
Người bán hàng rong quỳ trên đất tưởng mình nhìn lầm rồi, dụi mắt, nhìn bóng dáng rời đi đầy khó tin.
Mãi tới khi hai người đi xa, mới nhặt bạc lên ước lượng rồi cho vào túi.
Người bán kẹo hồ lô đứng bên cạnh đi lên cùng: "Lão huynh, mạng huynh thật lớn, có thể nhặt một cái mạng nhỏ từ trong tay Bát vương gia về, còn lời ngân lượng của ngài ấy!"
Người bán hàng rong dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, gật đầu đầy sợ hãi: "Bát vương gia cưng chiều nàng kia như thế, chẳng lẽ là Bát vương phi tương lai?"
Người bán kẹo hồ lô nói: "Không biết nữa, đó là đại tiểu thư Dạ Chỉ Ngôn của Vũ Nam Hầu phủ. Đại tiểu thư này thật là may mắn, cơ thể tàn tật cũng có thể được Bát Vương gia coi trọng. Xem ra chuyện vui của hai nhà này sắp tới rồi."
Đương nhiên Dạ Chỉ Ngôn không nghe được lời bàn tán của đám người bán hàng rong.
đường Bình An.
Rõ ràng là một hiệu thuốc, bên trong được sửa chữa lộng lẫy, bên cạnh có ba đại phu đang xem bệnh, đều đã lớn tuổi, râu hoa râm.
Người bệnh rất ít, lúc họ vào thì đại phu đang đánh bài. Người làm ở quầy bốc thuốc đang ngủ gật, không ai quan tâm đến họ.
Dạ Chỉ Ngôn ho một tiếng đầy nặng nề, người làm lật người, vẫn không thức.
"Đại phu, cứu mạng, cứu mạng!"
Cố Từ Yến đang định nói thì bỗng nhiên có giọng nói đầy hoảng hốt lo sợ ào vào, người làm lập tức bị giật mình mà dậy.
Nhưng chỉ thấy một đại thúc mặc áo rách nát, cõng một đứa bé năm sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhắm mắt lại đầy đau đớn, có vẻ bệnh cũng không nhẹ.
"Đại phu, cứu mạng!"
Đại thúc bổ nhào vào trước quầy, bối rối mà đặt vài đồng tiền xuống: "Cầu xin ông đấy đại phu, cứu con trai ta với."
Người làm bị đánh thức nên hơi tức giận, dụi mắt, nhìn rõ mấy đồng tiền lẻ trên quầy, sắc mặt đen lại: "Chỉ chút tiền này mà muốn xem bệnh?"
"Mẹ ta sẽ đưa tiền tới ngay, khám cho con trai ta trước đi, đại phu, cầu xin ông!"
Người làm vừa nghe sẽ đưa tiền tới nữa, sắc mặt dịu đi không ít, chậm rì rì mà nhặt lên, ngẩng đầu lên thấy Dạ Chỉ Ngôn và Cố Từ Yến đang đứng trong đại sảnh.
Vốn thấy Dạ Chỉ Ngôn mặc đồ bình thường, định giả vờ không nhìn thấy nhưng vừa thấy Cố Từ Yến mặc hoa phục đứng đằng sau lưng, lập tức thay khuôn mặt tươi cười: "Hai vị muốn bốc thuốc hay là xem bệnh? Đại phu xem bệnh ở chỗ chúng tôi đều là Hoa Đà tái thế, cải tử hồi sinh!"
Đại thúc lo lắng vì bệnh tình của con trai ngắt lời: "Đại phu, khám cho con trai ta trước đi, nó sắp không xong rồi."
Người làm trợn mắt: "Xếp hàng đằng sau đi! Không thấy à, phía trước còn có người."
Dạ Chỉ Ngôn cười khẩy, nàng là tiến sĩ nghiên cứu gen dược vật, cũng coi như là nửa thầy thuốc, không nhìn được nhất là người không có y đức: "Khám cho thằng bé trước đi, chúng ta không vội."
Người làm không còn cách nào, chỉ có thể hô về phía phòng xem bệnh bên kia: "Có người bệnh!"
Lúc này ba đại phu xem bệnh đang đánh bài bên kia mới dừng tay, người già nhất trong số đó liếc qua: "Đến đây đi."
Đại thúc cảm ơn Dạ Chỉ Ngôn, đặt con ngồi trên ghế chẩn bệnh, lòng nóng như lửa đốt hỏi: "Đại phu, con trai ta không sao chứ?"
Đại phu già trợn mắt liếc đại thúc một cái, chậm rì rì mà đặt tay lên cổ tay thăm dò chốc lát.
Đại thúc lo tới mức đầu đầy mồ hôi nhưng cũng không dám thúc giục, lẳng lặng chờ đợi, mắt chần chừ trên mặt đại phu già và con trai không ngừng.
Đại phu già lắc đầu, thả tay: "Không chữa được nữa, về chuẩn bị hậu sự đi."
Đại thúc ngẩn người, quỳ "phịch" xuống đất, dập đầu từng cái một: "Đại phu, cầu xin ông cứu nó đi, nó mới năm tuổi, xin ông đấy!"
Đại phu già phất tay, xoay lại định đánh bài tiếp.
Dạ Chỉ Ngôn hoàn toàn không nhìn nổi nữa.
Tấm bảng "Tấm lòng thầy thuốc nhân hậu" quả thực chính là sự châm chọc thật lớn!
"Nói bậy!"
Dạ Chỉ Ngôn tự đẩy xe lăn qua, lạnh lùng nói: "Chẳng qua chỉ là phong hàn bình thường, thực sự tới mức không chữa được? Lang băm như vậy cũng xứng để xem bệnh?"
Đại phu già sững sờ xong thì tức giận mà trợn mắt với Dạ Chỉ Ngôn: "Ngươi nói cái gì?"
Dạ Chỉ Ngôn chạy tới trước mặt, nàng giữ chặt đại thúc đang ra sức dập đầu, lạnh lùng nhìn đại phu già: "Ta nói ông là lang băm, ngay cả phong hàn cũng không khám ra được."