Chương 7: Giải trừ hôn ước



Không còn cách nào, bây giờ nàng chỉ có thể mặc loại vải vóc thế này. Ai bảo hiện tại nàng là một kẻ nghèo rớt mồng tơi. Thôi mặc tạm trước đã, xem ra nàng phải tìm cách kiếm tiền, nếu không thì làm sao nàng có thể nuôi sống một lớn một nhỏ này chứ!

“Tiểu thư, vậy Khinh La đi ra ngoài trước, có việc người cứ gọi Khinh La." Khinh La nói xong liền mang theo Hỉ Nhi rời khỏi phòng chuẩn bị bữa sáng.

Sau khi Phượng Khuynh Nguyệt thay quần áo xong, nàng mở cửa bước ra khỏi phòng liền thấy Khinh La đang bận rộn ở trong sân, trong khi Hỉ Nhi lại đang ngồi trên bàn đá bên cạnh nàng ấy.

Khi nhìn thấy Phượng Khuynh Nguyệt, Khinh La có chút kinh ngạc nói: “Tiểu thư, người thật đẹp!”

Phượng Khuynh Nguyệt mặc một chiếc áo choàng màu trắng, mái tóc đen như mực bay tán loạn khắp nơi. Nàng đứng dưới ánh mặt trời khuôn mặt xinh đẹp được bao phủ bởi một vầng hào quang màu vàng, dưới ánh nắng càng trở nên mê người.

Ánh sáng mờ nhạt xoẹt nhẹ qua, vẻ đẹp dường như có chút hư ảo!

“Đồ ngốc, chủ nhân đương nhiên phải đẹp rồi, trên đời này không có ai đẹp hơn chủ nhân cả!” Hỉ Nhi nói với giọng điệu kiêu ngạo, nói xong lại vỗ cánh bay về phía Phượng Khuynh Nguyệt.

“Đúng vậy!” Khinh La gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó nói: “Tiểu thư, người dùng bữa đi, uống trà trước nhé!”

Sau đó, nàng ấy rót một tách trà cho Phượng Khuynh Nguyệt rồi chạy về phía phòng bếp!

“Ừ, được!” Phượng Khuynh Nguyệt khẽ gật đầu, đi tới bàn đá ngồi xuống uống một ngụm trà. Nhưng trong đầu nàng đang nghĩ cách kiếm tiền.

Tốc độ của Khinh La rất nhanh, không bao lâu sau đã làm xong đồ ăn, Phượng Khuynh Nguyệt cau mày nhìn vài món ăn sơ sàiđược đặt trên bàn đá. Xem ra nàng thật sự cần phải tìm cách kiếm tiền càng sớm càng tốt!

Nhưng nàng lại không nói với Khinh La và Hỉ Nhi: “Ăn đi!”

Nghe vậy, Hỉ Nhi không khách sáo, đi thẳng tới bàn đá rồi ăn đồ ăn trên đĩa!

Nhưng Khinh La vẫn đứng bên bàn đá mà không ngồi.

“Khinh La, sao lại không ăn?” Phượng Khuynh Nguyệt ngẩng đầu hỏi.

“Tiểu thư, người ăn trước đi, Khinh La còn chưa đói.” Khinh La nhẹ nhàng nói.

Không có nhiều đồ ăn nên nàng không dám ăn!

“Khinh La, nếu coi ta là tiểu thư của em thì ngồi xuống dùng bữa cùng nhau.” Phượng Khuynh Nguyệt tất nhiên biết Khinh La đang nghĩ gì.

“Khinh La, mau cùng nhau ăn cơm. Đừng làm cho chủ nhân không vui!” Hỉ Nhi thấy vậy liền thuyết phục Khinh La.

Khinh La suy nghĩ một chút, nàng không muốn làm tiểu thư không vui nên ngồi xuống ăn cơm. Ý của tiểu thư muốn nói với nàng ấy là khi ở Phượng gia, nàng ấy không chỉ là nha hoàn mà còn là bạn của tiểu thư.

Bọn họ vừa dùng bữa xong, chủ nhân và người hầu cùng một con chim phượng hoàng đang uống trà ở bàn đá trong sân liền phải tiếp đón một vài vị khách không mời mà tới!Bọn họ là đại tỷ của nàng - Phượng Niệm Tuyết, tam muội Phượng Niệm Ca và vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng - Nam Cung Cảnh Minh.

“Muội muội, muội vẫn khỏe chứ? Có làm sao không?” Phượng Niệm Tuyết vừa vào sân đã đến bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt, quan tâm hỏi.

Phượng Khuynh Nguyệt nghe thấy vậy, khóe miệng liền nhếch lên nở một nụ cười mỉa mai. Phượng Niệm Tuyết này còn mưu mô hơn Phượng Niệm Ca, rõ ràng nàng bị nàng ta cùng Phượng Niệm Ca đẩy xuống nước nhưng bây giờ bọn họ lại đóng vai người tốt, nhìn qua nàng ta là người rất thích giả bộ!

Thấy nàng ta nhìn Nam Cung Cảnh Minh, nàng liền biết ý đồ của nàng ta là muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Nam Cung Cảnh Minh!

“Cảm ơn tỷ đã quan tâm, muội vẫn khỏe!” Nàng ta thích diễn, nàng sẽ cùng nàng ta diễn đến cùng!

Phượng Niệm Tuyết nghe xong liền vô cùng kinh ngạc: “Cái thứ rác rưởi này chưa bao giờ nói chuyện với nàng như thế, mỗi lần nói chuyện với nàng đều lớn giọng. Hôm nay không lớn giọng nữa, xem ra nó đã thực sự thay đổi. Nàng phải cẩn thận mới được!"

“Muội muội, sao muội lại bất cẩn như vậy. May mà không sao, nếu như có chuyện gì thì tam hoàng tử làm sao đây!” Nói xong, nàng ta liền đưa tay lên lau nước mắt!

Bộ dạng đạo đức giả khiến Phượng Khuynh Nguyệt cảm thấy buồn nôn. Phượng Niệm Tuyết này thật sự không phải là người bình thường!

Xem ra diễn xuất của nữ nhân cổ đại không hề tầm thường, nếu kỹ năng diễn xuất này ở thời hiện đại thì có thể làm ảnh hậu rồi!

Mà Nam Cung Cảnh Minh ở bên cạnh nghe thấy những lời này thì lạnh lùng chế nhạo, trừng mắt nhìn Phượng Khuynh Nguyệt một cách ghê tởm!

Phượng Khuynh Nguyệt đương nhiên không bỏ qua cái nhìn kinh tởm của Nam Cung Cảnh Minh, khóe miệng khẽ co giật: “Không biết hôm nay tam hoàng tử tới tìm dân nữ có việc gì không?”

Ánh mắt Nam Cung Cảnh Minh u ám nhìn Phượng Khuynh Nguyệt, làm sao hôm nay cảm thấy nàng không giống như trước đây, nàng đang giả vờ sao?

Muốn hắn ta thay đổi cái nhìn về nàng sao?

Nhưng vô luận là như thế nào, lần này hắn ta cũng phải giải trừ hôn ước với nàng, cuối cùng chỉ có thể kéo nàng theo khiến phụ hoàng đồng ý giải trừ hôn ước này!

Một kẻ ngu ngốc, vô dụng, Nam Cung Cảnh Minh không cần!

Cho dù nàng ta có thay đổi thế nào thì Nam Cung Cảnh Minh cũng không muốn cưới một phế vật, chuyện này !

“Phượng Khuynh Nguyệt, hôm nay ta đến đây để nói với ngươi, sau này, ngươi là ngươi, ta là ta, chúng ta giải trừ hôn ước!”

Ngay khi Nam Cung Cảnh Minh vừa nói xong, khóe miệng của Phượng Niệm Ca và Phượng Niệm Tuyết bất giác nhếch lên!

Phượng Khuynh Nguyệt nhướng mày liếc nhìn Nam Cung Cảnh Minh, nam tử này không tệ, biết nàng muốn giải trừ hôn ước nên nàng chưa kịp hành động hắn ta đã làm trước. Thực sự đã giúp nàng khỏi đống rắc rối này!

“Được như vậy dân nữ như ta lại vô cùng cảm kích tam hoàng tử!”

“Cảm kích?” Nam Cung Cảnh Minh cau mày, tại sao nàng lại nói vậy?

Không phải nàng nên khóc lóc ầm ĩ sao? Không phải nàng nên ầm ĩ với hắn, không cho hắn giải trừ hôn ước sao? Sao hôm nay nàng ấy lại bình tĩnh như vậy, còn cảm ơn hắn nữa chứ?

Trong lòng hắn hơi khó chịu, sao vậy nhỉ?

“Khinh La, tiễn khách!” Phượng Khuynh Nguyệt không cho ai có cơ hội nói gì, vì vậy nàng ra lệnh đuổi khách!

“Muội muội, tỷ biết bây giờ tâm tình muội không vui, nhưng tỷ cùng hoàng tử chân thành đến gặp muội, sao muội lại đuổi bọn tỷ đi?” Giọng nói mềm mại đầy giả tạo của Phượng Niệm Tuyết vang lên, nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng. Nàng ta đã đợi giây phút này lâu lắm rồi!

“Đại tiểu thư, người không cần lần nào cũng trở thành người tốt như vậy, người khác không thèm quan tâm người, thậm chí họ còn coi người như kẻ xấu xa nữa đấy!” Nha hoàn bên cạnh Phượng Niệm Tuyết – Tiểu Kê mỉa mai nói.

Phượng Khuynh Nguyệt nghe xong liền nhìn về phía người kia. Đôi mắt nàng hơi híp lại, cả chủ nhân và nha hoàn đều có khiếu diễn xuất, định cùng diễn trò trước mặt nàng đấy à.

Phượng Khuynh Nguyệt còn chưa làm gì, Khinh La ở bên cạnh không chịu nổi nữa, lần nào cũng bắt nạt tiểu thư, bây giờ nàng ấy không muốn để ai bắt nạt tiểu thư nữa. Khinh La giáng cho Tiểu Khê một cái tát.

“Chát!” Thanh âm giòn giã vang lên, làm cho tất cả mọi người trong sân đều kinh ngạc.