Chương 11: Ám sát 1

Kỳ thật chàng đã tới từ lâu nhưng vừa nhìn thấy cảnh đẹp kia chàng liền dừng bước không muốn tới quấy rầy, nhìn đến ngây người.

Phượng Khuynh Nguyệt nghe thấy âm thanh, nàng liền nheo mắt lại nhìn Nam Cung Hạo Thiên, chàng quả thực rất mạnh, nàng đã tận lực che giấu sức mạnh của mình mà chàng vẫn có thể nhận ra!

“Không biết Vương gia có điều gì muốn giải thích với hạ dân?” Đôi môi của Phượng Khuynh Nguyệt khẽ mở.

Hiện tại nàng muốn nghe xem chàng giải thích về chuyện thành thân như thế nào, sở dĩ ban ngày nàng không hỏi hay từ chối là vì nàng thấy chàng có chuyện muốn nói, cho nên mới đợi đến bây giờ!

“Hãy để ta bảo vệ nàng, ở bên nàng, nàng ở bên ta suốt đời có được không?” Nam Cung Hạo Thiên nghiêm túc nhìn Phượng Khuynh Nguyệt!

Chàng đã theo dõi nàng từ hôm qua sau khi cảm nhận được sức mạnh quen thuộc, xem kỹ năng kỳ lạ của nàng, rồi nhìn dáng vẻ không hề thay đổi của nàng, chàng chắc chắn nàng chính là Nguyệt nhi của mình.

Mặc dù Nguyệt nhi có ngoại hình giống hệt trong quá khứ, nhưng chàng biết đó không phải Nguyệt nhi của mình. Bây giờ Nguyệt nhi chính là Nguyệt nhi thật.

Chàng biết rằng Nguyệt nhi của chàng đã không còn nhớ chàng hay những chuyện xảy ra giữa họ, nhưng chàng không quan tâm. Chàng tin rằng ngay cả khi Nguyệt nhi không nhớ rõ mình, Nguyệt nhi cũng sẽ yêu chàng lại lần nữa!

Đời này chàng không muốn bỏ lỡ nàng, chẳng qua biết được lúc trước Nam Cung Cảnh Minh phá vỡ hôn ước với nàng, liền sai hoàng thượng viết chiếu chỉ rồi đích thân mang đến!

Chàng muốn dành cho nàng tình yêu tốt nhất và sự ấm áp không nơi nào có được trên thế giới này!

Phượng Khuynh Nguyệt rõ ràng sửng sốt khi nghe những lời này, rõ ràng là bất ngờ trước lời nói đột ngột của chàng, chàng ta nói những lời này là có ý gì? Lời hứa sao?

Nhìn Nam Cung Hạo Thiên im lặng một lúc lâu!

Rồi chàng bước tới, vô cùng quyết đoán ôm lấy Phượng Khuynh Nguyệt, ôm chặt vào lòng!

“Từ nay về sau, nếu nàng ở bên cạnh ta, từ thiên đàng đến địa ngục, ta đều sẽ đi theo nàng.”

Nàng biết những người như Nam Cung Hạo Thiên, nói được làm được, nàng không hề nghi ngờ tính chân thưc của nó. Nàng nhìn thấy sự trìu mến và đau lòng thực sự trong mắt của chàng.

Ở thế kỷ 21, nàng chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm gia đình, tình bạn hay tình yêu. Nàng vừa sinh ra đã là trẻ mồ côi, sau khị được tổ chức phát hiện và đào tạo, nàng vô cùng hâm mộ những người bình thường, có thể tự do yêu đương, thế nhưng, chính bản thân nàng tự biết, đối với những ước vọng được như người bình thường đều vô cùng xa vời, cho nên, nàng liền không kỳ vọng về những thứ đó nữa, cho đến khi đến thế giới này, nàng cũng chưa từng kỳ vọng!

Giờ đây, những lời này của Nam Cung Hạo Thiên đã kí©h thí©ɧ nàng một cách sâu sắc, hóa ra nàng cũng có thể nhận được sự quan tâm và tình yêu từ một nam tử.

Hơi ấm phả ra từ phía sau khiến nàng thật yên tâm.

Mắt hạnh nhìn thẳng vào Nam Cung Hạo Thiên, ánh mắt gắt gao khóa chặt chàng: “Được rồi, từ thiên đàng đến địa ngục nếu chàng dám bỏ rơi ta, ta nhất định sẽ gϊếŧ chàng.”

Nàng thừa nhận nàng đã bị cảm động, nàng sẵn sàng bước lên một bước để trải nghiệm hương vị của tình yêu!

Ánh mắt của Nam Cung Hạo Thiên như thiêu đốt Phượng Khuynh Nguyệt, giọng nói trầm ấm từ tính của chàng nghiêm nghị vang lên: “Ta sẽ không cho nàng có cái cơ hội này, nàng chỉ cần tận hưởng những gì ta cho nàng.”

Vừa nói hết câu, chàng liền ôm chặt Phượng Khuynh Nguyệt vào lòng, cứ ôm nàng như thế này dường như chàng có cả thế giới.

Hỉ Nhi và Khinh La ở trong phòng nhìn hai người ôm nhau dưới gốc cây đào bên ngoài mà nước mắt lưng tròng. Cuối cùng tiểu thư đã tìm được hạnh phúc của chính mình rồi, Vân Tê Vương thật tốt với tiểu thư, thật tốt, phu nhân biết được chắc cũng cảm thấy yên tâm.

Tin tức về hôn lễ giữ vị vua quyền lực nhất Vân Tê và Phượng Khuynh Nguyệt truyền đầy phố lớn, ngõ nhỏ.

“Đã nghe chưa, vậy mà Hoàng Thượng lại đem cái bao cỏ của Phượng gia kia đem gả cho Vân Tê vương đấy!”

“Cũng không phải, ta nghe nói chính Vân Tê vương chủ động cầu hôn!”

“Ta thấy, không nhất thiết phải như vậy đâu.”

Lại một người khác phụ hóa nói: “Ai mà biết được, chuyện hoàng gia không phải là chuyện mà người thường chúng ta có thể thảo luận, nhưng thật tiếc cho Vân Tê vương của chúng ta quá đẹp trai, oai phong như vậy lại có gia đình!”

“…”

Toàn bộ nước Vân Tê đều tràn ngập các cuộc tranh luận, một số chúc mừng, một số khác hâm mộ và cũng có ghen ghét.

Không, người nào đó đã bị tình yêu lóa mắt lại không hề an phận!

Bên trong hậu viện của Phủ Thừa tướng, mơ hồ có tiếng va chạm của vật gì đó.

Trong phòng, Phượng Niệm Ca đang cầm một cái bình sứ Thanh Hoa hung hăng đập xuống đất, sau đó nàng ta hất hết đồ vật trên bàn trang điểm xuống đất làm chúng bể thành từng mảnh.

Giọng nói tràn đầy tức giận và không cam lòng vang lên trong phòng: “Đồ khốn khϊếp, rác rưởi, đều tại ngươi, tại ngươi. Tại sao ngươi lại cướp chàng đi. Aaa...”

Nhị di nương nhìn bộ dạng hiện tại của con gái mình, cau mày lắc đầu mắng: “Đủ rồi, Ca nhi, con xem bây giờ thành ra cái bộ dạng gì.”

Nghe nương mình khiển trách, Phượng Niệm Ca càng thêm uất ức, nàng ta nhào vào lòng Nhị di nương khóc lớn: “Nương, con phải làm sao đây, Vân Tê vương thay vì muốn cưới con lại đi cưới cái thứ rác rưởi đó, phải làm sao đây, ô ô ô, con không muốn, không thể như vậy được.”

Dáng vẻ kia nhu nhược động lòng người, nhìn mà thấy thương.

Nhị di nương thấy con gái mình khóc đến như vậy, trái tim cunhx rung động, trên mặt toàn sự đau lòng an ủi nói: “Ca nhi, ngoan, không khóc, không khóc nữa.”

“Nương, con chỉ thích mỗi Vân Tê vương. Nhưng tại sao chàng không thích con mà lại thích cái đồ rác rưởi kia, con kém nàng ta chỗ nào chứ, huhu.”

Phượng Niệm Ca khóc lớn: “Nương, nương phải giúp con, nữ nhân chết tiệt kia bây giờ con muốn cướp đi người con thương.”

Nhị di nương nghe vậy, ánh mắt hiện lên tia tàn nhẫn nói: “Hừ, đồ rác rưởi kia muốn gả cho Vân Tê Vương ư, đúng là mơ tưởng.”

Phượng Niệm Ca nghe mẫu thân của mình nói vậy, tiếng khóc liền dừng lại, ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ đầy nghi ngờ nhìn Nhị di nương nói: “Nương, nương có cách gì không?”

Nhị di nương nhẹ nhàng trấn an nàng ta, trong mắt hiện lên một tia ác độc: “Hừ, người chết thì làm sao có thể gả cho Vân Tê Vương.”

Dám làm tổn thương Ca nhi của bà ta, bằng mọi giá phải bắt nàng ta trả giá!

Phượng Niệm Ca kinh ngạc nhìn Nhị di nương, bối rối hỏi: “Nương, nương định làm vậy sao?” Sau đó làm một cái thủ thế gϊếŧ người.

Nhị di nương gật đầu!

“Nhưng nương à, đồ rác rưởi đó bây giờ đã khác, nàng ta có một con linh thú mạnh mẽ ở bên cạnh làm sao chúng ta có thể gϊếŧ nàng ta đây?” Phượng Niệm Ca nhíu mày!