Chương 12: Trộm gà không được còn mất nắm gạo 1

Phượng Niệm Ca nghe nói, đôi mắt sáng lên, có chút phấn khích: “Nương, người nói xem bọn chúng sẽ thành công chứ?”

“Sẽ, nhất định sẽ thành công!” Gật đầu chắc chắn.

Phượng Niệm Ca nghe vậy càng thêm phấn khích, cuối cùng nàng ta cũng đợi được đến giây phút này rồi. Khóe miệng bất giác nhếch lên, bỗng dưng, nghĩ tới điều gì đó, nàng ta cau mày nói: “Nương, bọn chúng sẽ không phản bội chúng ta chứ?”

Tuy là nàng ta nghĩ đến cái chết của Phượng Khuynh Nguyệt, nhưng cũng không phải hoàn toàn mất đi lý trí, rất nhiều việc nếu bị người ngoài biết, kết quả sẽ không thể tưởng tưởng được.

Nhị di nương nhẹ nhàng cười: “Ca nhi, ngươi yên tâm đi, Vô Ảnh Lâu này tuyệt đối bảo mật, bằng không cũng không mang danh tiếng tổ chức đệ nhất sát thủ trong nhiều năm như vậy.”

Nghe vậy, Phượng Niệm Ca yên tâm cười nhẹ.

Hai mẹ con đang âm mưu ở đây, thật không ngờ nguy hiểm đang từng chút từng chút đến gần họ!

Trong thư phòng phủ Vân Tê Vương.

Thị vệ của Nam cung Hạo Thiên, Ảnh Nhất cung kính trước mặt Nam Cung Hạo Thiên: “Vương gia, Vô Ảnh Lâu vừa nhận một nhiệm vụ mới liên quan đến nhị tiểu thư ở phủ Thừa tướng.”

Nghe vậy, mày kiếm của Nam Cung Hạo Thiên nhíu lại: “Chuyện gì?”

“Là tam tiểu thư và nhị thái thái của phủ Thừa tướng ra giá một vạn lượng bạc đổi lấy mạng của nhị tiểu thư.” Giọng nói của Ảnh Nhất trầm xuống.

Chỉ thấy Ảnh Nhất vừa dứt lời, trong phòng, toàn bộ không khí trở lên lạnh lẽo, dường như có một cổ uy áp vô hình muốn đem người đóng băng lại.

Ảnh Nhất đã đi theo Nam Cung Hạo Thiên nhiều năm rồi trong lòng cũng không khỏi run lên, bây giờ Vương gia rất đáng sợ.

Tam tiểu thư của phủ Thừa tướng cũng thật là ngu ngốc, dám lấy tiền để thuê người ám sát Vương phi tương lai của Vương gia. Thật là vô cùng ngu ngốc. Còn hại hắn phải ở đây chịu sự tức giận của Vương gia.

Dáng vẻ lúc này của Nam Cung Hạo Thiên hoàn toàn không giống khi ở trước mặt Khuynh Nguyệt, lúc này chàng giống như một tử thần giáng thế, trong ngữ khí mang sự đè nén không thể chống cự lại: “Ảnh Nhất, ngươi đích thân đi. Hủy hoại khuôn mặt của nữ nhân đó, sau đó tìm một tên ăn mày hủy sự trong sạch của nàng ta. Dám động đến nữ nhân của bản vương, phải chết!”

Ảnh Nhất nghe xong lau nhẹ mồ hôi, hắn theo Vương gia cũng mười năm rồi, vẫn là lần đầu tiên thấy Vương gia tức giận như vậy. Quả nhiên, động đến vảy ngược của Vương gia kết cục đều có thể tưởng tượng ra được.

"Tuân lệnh.” Ảnh Nhất cung kính lên tiếng trả lời, lập tức biến mất trong thư phòng.

Chắc chắn hai mẹ con tràn đầy tự tin kia cũng không thể nghĩ rằng Vô Ảnh Lâu đệ nhất thiên hạ là của Vương gia nhà ta à!

Ai~ Thật sự là gieo gió gặt bão à!

Còn bên này, Phượng Niệm Ca đang ngồi trước bàn trang điểm vô cùng mong chờ tin tức đến, nhìn khuôn mặt giống như đúc bản thân trong gương: "Thật là xinh đẹp." Khóe miệng không khỏi nhếch lên, rõ ràng tâm trạng vô cùng tốt.

"Phượng Khuynh Nguyệt, rất nhanh thôi, ngươi có thể đi cùng nương của ngươi rồi."

Đột nhiên, nàng ta cảm thấy sau lưng có một làn khí lạnh lướt qua, quay đầu lại không có người, nàng ta âm thầm lắc đầu, bản thân mẫn cảm quá rồi.

Không đúng!

Cảm giác luôn có một người đang tồn tại, cảm giác mãnh liệt hơn lúc vừa rồi, quay người lại, đồng tử đột nhiên co rút lại, run rẩy chỉ tay về người phía trước mặt: “Ngươi, ngươi… Ngươi là ai, ngươi muốn làm gì, ta nói cho ngươi biết, ta, ta là nữ nhi được yêu thương nhất tại phủ Thừa tướng.”

Dáng vẻ Ảnh Nhất giống như quỷ quái đến trước mặt Phượng Niệm Ca, đưa tay lên, tốc độ nhanh chóng ấn trên huyệt đạo của Phượng Niệm Ca, động tác tay càng nhanh hơn!

Trong phút chốc Phượng Niệm Ca cảm thấy được mặt của mình phát lên cảm giác nóng rát đau đớn, nhưng bị điểm huyệt câm, chỉ có thể mở miệng mà âm thanh không thể phát ra ngoài.

Ảnh Nhất rất nhanh thu tay về, sau đó đưa một người ăn xin từ ngoài cửa vào, dặn dò tên ăn mày vài câu, sau đó lách mình rời đi.

Hôm sau, huyệt đạo trên người được giải, Phượng Niệm Ca cảm thấy trên mặt, trên người nóng rát, đau rát mà tỉnh lại. Một khắc mở mắt này, nàng ta nhìn thấy tên ăn mày bẩn thỉu đang nằm trên người mình, mà cả hai người họ đều lõa thể.

Sau đó chỉ nghe bên trong phòng phát ra tiếng hét long trời lở đất.

Tất cả mọi người trong phủ Thừa tướng đều bị tiếng gào đó làm cho tỉnh giấc, lần lượt thức dậy mặc y phục chạy đến chỗ phát ra âm thanh đó. Bọn hạ nhân cũng xúm lại, Phượng Triều Dương và nhị di nương cũng lần lượt chạy đến, Phượng Niệm Tuyết và đại thái thái cũng theo sát đằng sau.

Nhị di nương đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là khuôn mặt bị hủy của nữ nhi, gương mặt xinh đẹp sợ đến tái mặt, lùi lại đằng sau xém ngã sấp xuống, đúng lúc Phượng Triêu Dương đằng sau đỡ kịp bà ta.

Nhị di nương trấn tĩnh lại, đẩy Phượng Triêu Dương ra bước về phía trước, đến bên mép giường, bà ta sửng sốt: “Ca nhi, Ca nhi, mặt của con,…”

Giọng nói vẫn chưa dừng lại, trước mắt hiện lên một cảnh tượng có thể thôi thúc bà ta gϊếŧ người. Bà ta nhìn tên ăn mày bẩn thỉu đang nằm bên cạnh Ca nhi của mình một cái, cả hai người vẫn chưa mặc y phục, hơn nữa bà ta còn mơ hồ nhìn thấy màu đỏ in trên thảm trải giường, với tư cách là một người mẹ bà ta đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì!

Kiên quyết không để bản thân ngất đi lần nữa, bà ta hét lớn lên: “Ngươi là ai, tại sao lại ở trên giường của Ca nhi?”

Phượng Triêu Dương cũng đến bên giường, nhìn cảnh tượng trước mắt một cái, đồng tử giãn ra. Mặc dù ở triều đình nhiều năm như vậy, nhưng nhìn thấy nữ nhi của mình có hành vi bất kiểm, mà đối phương là kẻ ăn mày, cũng không thể chịu được.

Phượng Niệm Ca nghe Nhị di nương nói vậy, nhào vào lòng bà ta, đau khổ khóc thất thanh: “Nương, mặt con bị hủy hoại rồi, sự trong sáng của con cũng bị tên ăn mày này hủy hoại rồi. Nương, nương, nương, làm sao bây giờ, huhuhu!”

“Ngoan, Ca nhi đừng khóc nữa, mẫu thân và phụ thân đang ở đây, đừng sợ, không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Nhị Di nương cũng khóc lớn, nhẹ nhành vỗ lưng Phượng Niệm Ca, sau đó nhìn về phía Phượng Triêu Dương: “Lão gia, người nhất định phải làm chủ cho Ca nhi.”

“Người đâu, lôi tên ăn mày đó ra ngoài chém cho ta.” Phượng Triêu Dương nhìn đám hạ nhân, hét lớn.

Ông ta không thể để chuyện này truyền ra ngoài, bằng không khuôn mặt già nua của ông ta cũng không có chỗ nào mà giấu nữa rồi.

Tên ăn mày nghe thấy, hắn vội vàng thu xếp y phục, một bên cúi đầu, một bên quỳ xuông trước mặt Phượng Triêu Dương.

Phượng Triêu Dương nhìn một cái càng thêm tức giận, vậy mà còn là một người câm!

Hôm nay ông ta nhất định phải làm ra lẽ chuyện này, ông ta muốn xem xem rốt cuộc ai là kẻ đứng sau chuyện này.

Một lần nữa quay lại hét với đám hạ nhân: “Còn đợi gì nữa, còn không kéo hắn ra ngoài đi!”

“Vâng.” Mấy người hoàn hồn, xông lên.

“Khoan đã.” Lúc này có một giọng nữ tử lạnh lùng vang đến.

Tất cả mọi người đều nghe thấy, tất cả đều nhìn về phía phát ra ra âm thanh đó. Phượng Khuynh Nguyệt mặc một chiếc áo bào tuyết trắng, bước về phía gian phòng.

Nhị di nương và Phượng Niệm Ca đều nhìn Phượng Khuynh Nguyệt, hai người đều kinh ngạc. Tại sao nàng ta không chết?

“Phượng Thừa tướng, ngài đưa ra quyết định này có phải là hơi vội vàng không?” Phượng Khuynh Nguyệt đến bên Phượng Triêu Dương nhẹ nhàng nói: “Trên đời này làm gì có bức tường nào cản được gió, Phượng Thừa tướng làm chuyện này nghĩ rằng sẽ không ai biết sao?”

Tối qua, Nam Cung Hạo Thiên nói với nàng Phượng Niệm Ca đã mua hung thủ để ám sát nàng. Nàng cũng không biết Nam Cung Hạo Thiên đối phó như thế nào với Phượng Niệm Ca, hôm nay nàng đến chính là đánh đòn cảnh cáo với bọn họ, chơi như vậy mới thú vị.