Chương 10: Ban hôn

Nam Cung Cảnh Minh không để ý đến tiếng kêu cứu của Phượng Niệm Ca mà chỉ nhìn chằm chằm về phía Hỉ Nhi với ánh mắt đầy tham lam. Mặc dù hắn ta không biết cấp bậc của con linh thú này ở mức nào nhưng hắn ta chắc chắn rằng nó không phải là một con linh thú bình thường, sẽ không dễ dàng đến gần con linh thú này!

Phượng Niệm Tuyết nhìn Phượng Khuynh Nguyệt đầy vẻ căm ghét. Tại sao con linh thú biết nói kia lại chọn Phượng Khuynh Nguyệt thay vì nàng ta? Phải biết rằng nếu muốn linh thú có khả năng nói được thì năng lực của chủ nhân phải đạt được đến cấp độ của Linh Thánh! Tất cả linh thú của bọn họ đều là linh thú trung cấp, tại sao Phượng Khuynh Nguyệt lại có loại linh thú cao cấp như vậy chứ?

“Nguyệt nhi, dù thế nào đi chăng nữa Ca nhi cũng là muội muội của ngươi, vừa rồi Ca nhi đã nói đυ.ng chạm đến ngươi, ngươi bỏ qua cho nàng được không?” Phượng Triêu Dương bất đắc dĩ cầu xin Phượng Khuynh Nguyệt.

Ông ta cũng cảm thấy chán ghét tam nữ nhi này của mình. Nàng ta không biết quan sát sắc mặt của người khác mà nói chuyện, nhưng dù sao cũng là nữ nhi ông ta nhìn lớn lên, không thể thấy chết mà không cứu!

Phượng Khuynh Nguyệt khinh thường liếc nhìn Phượng Niệm Ca, nàng thực sự hoài nghi không biết não nàng ta có bị úng nước không. Đúng là có bệnh mà!

Trừng phạt lần trước có vẻ quá nhẹ nên không biết rút kinh nghiệm!

“Ta nhớ nương của ta chỉ sinh một mình ta, từ khi nào mà ta có thêm muội muội vậy?" Phượng Khuynh Nguyệt chế nhạo.

Bây giờ bọn họ biết bấu víu quan hệ với nàng rồi à? Nhưng nàng phải nói với mọi người, nàng muốn cắt đứt đấy!

“Ngươi!” Phượng Triêu Dương đè nén lửa giận trong lòng, nếu không phải ông ta biết rõ bây giờ cái thứ phế vật này không dễ đυ.ng vào, ông ta thật sự muốn xé xác nàng!

“Phượng Khuynh Nguyệt, bổn vương khuyên ngươi một câu. Mặc dù ngươi có linh thú cường đại như vậy, nhưng linh lực của ngươi không có tí sức mạnh nào, ngươi có chắc chắn sẽ bảo vệ được con linh thú này sao?” Đôi mắt Nam Cung Cảnh Minh tối sầm lại, con linh thú này có cấp bậc Cao cấp Thánh Linh cao cấp, có thể còn cao hơn nhiều Cao cấp Thánh Linh khác, ai mà không thèm muốn cơ chứ!

Nếu hắn ta có thể lập khế ước sở hữu nó thì linh lực của hắn ta sẽ tăng lên rất nhiều.

“Có bổn vương ở đây, ai dám động đến Nguyệt nhi?” Lúc này, giọng nói mê hoặc của Nam Cung Hạo Thiên lại vang lên.

Sau khi mọi người nghe lời nói này đều hết sức kinh ngạc, kể cả Phượng Khuynh Nguyệt cũng kinh ngạc không kém!

Phượng Khuynh Nguyệt cau mày nhìn Nam Cung Hạo Thiên, tại sao hắn lại gọi nàng là Nguyệt nhi? Nàng không thích những người không quen biết gọi mình thân mật như vậy, nhưng tại sao khi nghe hắn gọi vậy nàng lại không cảm thấy chán ghét chứ?

“Hôm nay bổn vương mang thánh chỉ ban hôn của Hoàng Đế đến, người được ban hôn là Phượng nhị tiểu thư!” Nam Cung Thiên Hạo tiếp tục nói.

Cái gì?

Mọi người vốn đã kinh ngạc, nhưng sau khi nghe xong bọn họ còn sốc hơn!

Hắn vừa nói cái gì, bọn họ không nghe nhầm đúng không?

Ban hôn?

Hơn nữa lại là phế vật Phượng Khuynh Nguyệt!

Người có quyền lực nhất Vân Tê cùng phế vật vô dụng nhất Vân Tê kết hôn sao?

“Phượng thừa tướng!” Nam Cung Hạo Thiên nhìn Phượng Triêu Dương.

“Vâng!” Phượng Triêu Dương khôi phục lại trạng thái sau sự kinh hoàng, cung kính nói: “Vương gia, có thần!”

“Từ nay về sau, Nguyệt nhi là vương phi của bổn vương. Trước khi bổn vương đón Nguyệt nhi qua cửa, bổn vương không muốn thấy nàng phải ở một nơi tồi tàn như thế này!” Mọi người đều nghe ra được ẩn ý trong lời nói này!

“Vâng, thần biết phải làm thế nào!” Phượng Triêu Dương quỳ trên mặt đất, cung kính nói.

Xem ra từ nay về sau ông ta càng phải coi trọng Phượng Khuynh Nguyệt!

Không thèm nhìn đến Phượng Triêu Dương, hắn bước đến bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt, nhẹ nhàng nói: “Hãy tự chăm sóc bản thân, ta về trước, ngày mai ta sẽ đến thăm nàng sau!”

Hắn không xưng bổn vương mà thay vào đó lại xưng ta, điều này còn làm Phượng Khuynh Nguyệt sốc hơn!

Dứt lời, hắn nhét thánh chỉ vào tay Phượng Khuynh Nguyệt, mỉm cười với nàng rồi xoay người thong dong rời đi.

Phượng Khuynh Nguyệt híp mắt nhìn Nam Cung Hạo Thiên đang rời đi, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì!

“Hỉ Nhi, buông nàng ta ra!” Nàng nói với Hỉ Nhi đang ở giữa không trung, rồi quay lại nhìn Khinh La, nhẹ giọng nói: “Khinh La, tiễn khách!”

Hỉ Nhi vừa nghe thấy liền thu hồi linh lực. Lúc được thả ra, Phượng Niệm Ca cảm nhận không khí bị đứt quãng, nàng ta ngã gục xuống đất, che lấy cổ cố gắng hít từng ngụm không khí.

“Hôm nay nể mặt của chủ nhân, tha cho ngươi một lần. Nếu còn có lần sau thì ngươi chờ mà cảm nhận hương vị bị đốt cháy đi!”

Khinh La lấy lại tinh thần, nói với mọi người: “Vương gia, lão gia, xin mời!"

Nam Cung Cảnh Minh nhìn Phượng Khuynh Nguyệt trong bộ áo bào màu trắng đã ố vàng, thân hình gầy gò vì bị suy dinh dưỡng lâu ngày, nhưng điều đó cũng không che được vẻ đẹp của nàng. Trên khuôn mặt của nàng đã không còn sự hèn nhát của ngày xưa mà thay vào đó là sự lạnh lùng, dưới ánh nắng càng thêm rung động lòng người!

Phượng Niệm Tuyết nhìn nam tử mình yêu đang dán mắt vào Phượng Khuynh Nguyệt, ánh mắt liền hiện lên sự giận dữ cùng ghen tị như muốn xé xác Phượng Khuynh Nguyệt ra trăm mảnh!

Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người được, như vậy Phượng Khuynh Nguyệt có thể đã chết cả trăm, cả ngàn lần rồi!

“Sao vậy? Mọi người hi vọng được Hỉ Nhi tiễn à?” Phượng Khuynh Nguyệt vừa nói vừa nhìn một số người.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhưng đầy lạnh lùng, bây giờ nàng không có ý định chơi đùa với bọn họ!

Nếu bọn họ không ngại, nàng có thể tiễn bọn họ một đoạn cuối cùng!

Hỉ Nhi hùa theo nàng: “Còn không mau biến đi?”

Nam Cung Cảnh Minh vẫn thèm thuồng nhìn Hỉ Nhi nhưng chỉ đành quay người phất tay áo rời đi, trong lòng thầm nghĩ: “Phượng Khuynh Nguyệt, chúng ta hãy chờ xem!”

Phượng Niệm Tuyết cũng trừng mắt nhìn Phượng Khuynh Nguyệt rồi quay người bước đi!

“Phượng thừa tướng, ngươi còn chần chờ gì nữa?” Giọng điệu lạnh lùng của nàng vang lên, nhìn chằm chằm Phượng Triêu Dương.

Phượng Triêu Dương nghe tiếng nói, liền quay lại bế lấy Phượng Niệm Ca đang nằm liệt trên mặt đất rồi rời đi!

“Tiểu thư, chúc mừng ngài!” Khinh La vui vẻ nói với Phượng Khuynh Nguyệt.

Vân Tê Vương đó, bây giờ tiểu thư đã là Vương phi của Vân Tê Vương, đây là điều mà biết bao người mơ ước!

Phượng Khuynh Nguyệt nghe xong cũng không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm thánh chỉ trong tay. Mở thánh chỉ ra, quả nhiên đúng như nàng dự đoán. Thời điểm thánh chỉ được mở ra, những chữ viết bằng linh lực hiện lên:

“Hẹn gặp nàng vào giờ tuất đêm nay!”

Khóe miệng Phượng Khuynh Nguyệt khẽ giật, nàng bước vào phòng cất thánh chỉ!

Hiệu suất làm việc của Phượng Triêu Dương cũng rất hiệu quả, sau khi về thư phòng liền cho người dọn dẹp Lan Uyển để Phượng Khuynh Nguyệt vào ở!

Trong nháy mắt đã đến giờ Tuất!

Ánh đèn trong Lan Uyển sáng rực rỡ!

Trong sân, một cây đào đang nở rộ, gió nhẹ lướt qua, từng cánh hoa đào thi nhau rớt xuống. Dưới gốc cây, trên ghế tựa, nữ tử với dung nhan tuyệt sắc, dáng người yểu điệu, dáng vẻ thướt tha mềm mại. Đôi mắt hạnh xinh đẹp hơi nheo lại, toàn thân toát lên một loại khí chất lười biếng!

Nữ tử này chính là Phượng Khuynh Nguyệt, nàng đang chờ Nam Cung Hạo Thiên đến!

Giọng nói lười biếng chậm rãi vang lên, khẽ mở miệng: “Nếu đã đến sao không xuất hiện, hay là các hạ có sở thích nhìn trộm người khác?”

Sau lưng lướt qua một cơn gió nhẹ, nháy mắt, có một bóng người đứng trước mặt Phượng Khuynh Nguyệt, người này chính là Nam Cung Hạo Thiên.

Đôi môi mỏng xinh đẹp mím lại, giọng nói tình tứ đầy mê hoặc vang lên: “Nguyệt nhi của ta quả nhiên thâm tàng bất lộ.”