“Nha a, ngươi còn sợ tiểu cô nương nhà ngươi nghe được à? Kiều thị, ngươi mau đem gà nhà chúng ta giao ra đây! Bằng không lão nương hôm nay tuyệt đối sẽ không buông tha!”
Phùng thị tay bóp eo, khí thế kiêu ngạo quát về phía Kiều thị.
Vương Đại Hoa đứng bên người Phùng thị, thời điểm nhìn thấy Ôn Ngọc Nhuyễn phấn điêu ngọc trác, trong mắt liền xuất hiện sự ghen tị mãnh liệt.
Nàng ta không thấp, ngày thường ăn cũng không nhiều, không hiểu sao vẫn rất béo, cả người nhìn qua vừa đen vừa thô. Trong thôn bọn trẻ đồng trang lứa với nàng ta cho dù nam hay nữ đều thích chơi với búp bê sứ là Ôn Ngọc Nhuyễn, chứ không muốn chơi cùng với nàng ta.
Vì cái gì? Chỉ vì Ôn Ngọc Nhuyễn lớn lên xinh đẹp hơn nàng? Vương Đại Hoa cảm thấy Ôn Ngọc Nhuyễn đó lớn lên cũng chỉ có như vậy, trắng như quỷ, cả người trông như bông hoa nhỏ yếu đuối mỏng manh, chỗ nào thuận mắt hơn nàng?
“Mẫu thân, Phùng thẩm nói nhà chúng ta trộm gà nhà đó vậy có chứng cứ gì không?” Ôn Ngọc Nhuyễn ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn Kiều thị, nghiêm túc hỏi.
Thanh âm của nàng không lớn không nhỏ, lại vừa vặn có thể lọt vào tai những thôn dân đứng ngoài tường thấp xem náo nhiệt rõ ràng.
Lúc nãy Phùng thị vừa vào sân liền lôi kéo mắng nhiếc, Kiều thị cũng bị bà ta nói đến hồ đồ, bây giờ nghe được Ôn Ngọc Nhuyễn nhắc nhở, bà chuyển mắt về phía Phùng thị, lạnh giọng hỏi: “Phùng thị, vừa nãy ngươi nói nhà chúng ta trộm gà nhà các ngươi, không biết có chứng cứ gì không?”
Phùng thị tức khắc nghẹn họng.
Bà ta thật đúng là không có bằng chứng gì.
“Không có chứng cứ lại còn ở đây ngậm máu phun người, đi tìm trưởng thôn phân xử công bằng đi.” Lam Yến Trầm nhàn nhạt nói.
“Chính mắt ta nhìn thấy gà nhà ta chạy đến viện nhà các ngươi!” Vương Đại Hoa nhảy tới trước mặt Lam Yến Trầm, chặn đường đi của hắn: “Nhà các ngươi còn đúng lúc hôm nay nấu canh gà, làm gì có chuyện trùng hợp như thế?! Rõ ràng chính là các ngươi trộm gà nhà chúng ta.”
“Vậy nếu như ta có thể giúp nhà các ngươi tìm được con gà đó thì sao? Như vậy có thể chứng minh nhà chúng ta không ăn trộm, đến lúc đó các ngươi tính làm thế nào?” Ôn Ngọc Nhuyễn vừa đi đến bên cạnh Lam Yến Trầm, vừa nói với Vương Đại Hoa và Phùng Thị.
Vương Đại Hoa cùng Phùng thị nhanh chóng liếc nhìn nhau một cái, hai người các nàng hôm nay đoán chắc phụ thân và huynh trưởng của Ôn Ngọc Nhuyễn vào núi sẽ trở về muộn nên mới dám trắng trợn táo bạo tìm đến chỗ Kiều thị gây phiền toái.
Trước kia các nàng ức hϊếp Kiều thị, Kiều thị đều là cắn răng chịu đựng, tuy nhiên tình huống hôm nay có chút khác thường.
Phùng thị nhìn thoáng qua Ôn Ngọc Nhuyễn, chỉ thấy nữ hài trước mặt dùng cặp mắt đen tựa như giếng cổ không gợn sóng nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt kia có một chút tà khí khó hiểu.
Trong lòng bà ta đột nhiên có chút e ngại.
“Nếu ngươi có thể chứng minh gà không phải do nhà ngươi trộm, đương nhiên chúng ta nguyện ý xin lỗi.” Vương Đại Hoa không cho là đúng nói.
“Chuyện này không thể cứ như thế được.” Ôn Ngọc Nhuyễn lắc đầu nói: “Các ngươi ức hϊếp mẫu thân ta, các ngươi đều là người xấu. Nếu ta tìm được gà nhà các ngươi, chứng tỏ không phải nhà chúng ta trộm, các ngươi không chỉ phải xin lỗi mẫu thân ta, còn phải bồi thường cho nhà chúng ta mười con gà.”
Mười con gà! Đối với cái thôn nhỏ này của bọn họ thì số lượng mười con quả thật là không ít.
“Vậy nếu nhà các ngươi không tìm thấy thì sao? Nếu trước buổi tối hôm nay không tìm được gà nhà ta thì chính là các ngươi trộm, đến lúc đó các ngươi phải bồi thường cho nhà chúng ta hai mươi con gà!” Vương Đại Hoa gấp không chờ nổi mà nói.
Bộ dáng này của nàng ta, hình như là nắm chắc phần thắng.
Các thôn dân xem náo nhiệt vừa nghe Vương Đại Hoa nói như vậy, đều cảm thấy nàng ta có chút không biết xấu hổ, há mồm đã đòi nhà người ta hai mươi con gà, sao không đi cướp luôn đi?
Lại nhìn sang Ôn Ngọc Nhuyễn, hình như là bị Vương Đại Hoa dọa tới rồi, khuôn mặt nhỏ căng ra, nhéo lấy nắm tay nhỏ nhắn ra sức gật đầu: “Được, một lời đã định! Ta bây giờ liền giúp các ngươi đi tìm gà!”