Chương 9: Ngoan ngoãn nghe lời, ngươi cùng Yến Trầm ca ca cùng nhau chơi

“Tốt thôi, vậy chúng ta ở nhà chờ các ngươi. Đại Hoa, chúng ta về nhà chờ bọn họ tới đưa gà!” Phùng thị vẻ mặt đắc ý nói, kéo Vương Đại Hoa rời khỏi sân.

Sau khi các nàng đi, những thôn dân xem náo nhiệt đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn và Kiều thị, cũng sôi nổi rời đi.

Con gà cũng không giống con người, biết đâu chừng bây giờ cũng đã nằm trong bụng người khác. Muốn tìm được, nói dễ hơn làm.

“Ngọc Nhi, ngươi nói cho mẫu thân, ngươi vì sao lại muốn cùng Vương Đại Hoa cá cược?” Kiều thị đi đến bên cạnh Ôn Ngọc Nhuyễn, ôm nàng lên, bất đắc dĩ hỏi.

Dù sao trong cơ thể Ôn Ngọc Nhuyễn cũng là linh hồn của người trưởng thành, bây giờ bị Kiều thị ôm lên như tiểu hài tử, nàng đột nhiên có chút không quen, nhưng từ trên người mẫu thân ngửi thấy mùi thảo dược dễ chịu, nàng nháy mắt đã từ bỏ ý muốn giãy giụa, thuận theo nằm trong lòng Kiều thị nói: “Mẫu thân, ta thật sự có biện pháp tìm được con gà kia.”

Chẳng sợ con gà kia hiện tại đã bị Vương Đại Hoa cùng Phùng thị ăn vào trong bụng biến thành phân, nàng cũng nhất định có thể tìm được.

Lam Yến Trầm đứng ở bên cạnh người Kiều thị nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn, ánh mắt thâm thúy đến độ người khác mà thấy cũng sẽ giật mình.

Ôn Ngọc Nhuyễn cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm kia đặt trên người mình, nàng từ trong ngực Kiều thị ngẩng mặt, nhìn về phía Lam Yến Trầm bĩu môi.

Lam Yến Trầm lập tức đem ánh mắt rời đi.

“Ngươi có thể có biện pháp nào?” Kiều thị bất đắc dĩ cười cười: “Phụ thân cùng đại ca ngươi buổi tối sẽ trở về, việc này vẫn là giao cho bọn họ giải quyết đi.”

Cùng lắm thì nhà bọn họ bồi thường cho Vương gia hai mươi con gà.

“Chuyện này không thể được.” Ôn Ngọc Nhuyễn lắc đầu nói: “ Mẫu thân, tin ta một lần đi, lúc trước không phải nói Ngọc Nhi là người có phúc vận sao, không chừng ta có thể dựa vào phúc phần này tìm được con gà kia đó!”

Nói xong, Ôn Ngọc Nhuyễn nhảy từ trên người Kiều thị xuống: “Mẫu thân, ta muốn ăn gà tố hầm ngươi làm.”

Kiều thị vẫn là không có để chuyện Ôn Ngọc Nhuyễn nói trong lòng, chỉ coi đó là lời nói vui đùa của trẻ con mỉm cười nói: “Ta hiện tại đi chuẩn bị một chút, cơm chiều hôm nay nhà chúng ta ăn gà hầm. Ngọc Nhi, thân thể ngươi vừa mới tốt hơn một chút, chỉ được chơi ở quanh nhà, đừng chạy quá xa. Yến Trầm, ngươi giúp thẩm bồi Ngọc Nhi có được không?”

“Được ạ.”

“Không được!”

Hai âm thanh đồng thời vang lên, Ôn Ngọc Nhuyễn nhìn qua Lam Yến Trần, có chút kinh ngạc, hắn cư nhiên đồng ý bồi nàng?

Nhưng trong lòng nghĩ lại, cái tên Tiểu Đậu Nha này dường như đối với mẫu thân nàng rất kính cẩn nghe lời, không từ chối ý nguyện của mẫu thân nàng cũng là bình thường, nàng liền bình tĩnh lại.

Nhưng sự tình chút nữa nàng muốn làm thật không thích hợp có người theo bên cạnh, phải nghĩ biện pháp ném cái đuôi nhỏ này đi mới được.

“Ngọc Nhi, ngoan ngoãn nghe lời, ngươi cùng Yến Trầm ca ca cùng nhau chơi.” Kiều thị xoa đầu Ôn Ngọc Nhuyễn: “Không cho phép ngươi ức hϊếp Yến Trầm ca ca, được rồi, mẫu thân đi đây.”

Ôn Ngọc Nhuyễn nhìn theo bóng dáng Kiều thị đi vào phòng bếp mới hướng về phía Lam Yến Trầm nói: “Lam Yến Trầm, chúng ta đi ra dòng suối nhỏ kia đi bắt cá đi?”

Nàng nhớ rõ quanh nhà bọn họ có một dòng suối nhỏ.

“Vậy ta đi lấy cọc gỗ.” Lam Yến Trầm nói với ngữ khí đạm bạc.

Sau khi cầm cọc gỗ, Lam Yến Trầm cùng Ôn Ngọc Nhuyễn liền đi về phía dòng suối nhỏ.

Hai người bọn họ đi thời gian khoảng chưa đầy một chén trà đã nghe thấy tiếng nước chảy ào ào…