Chương 7: Chắc chắn là ngươi trộm gà nhà chúng ta!

Nhìn hai chồng sổ công đức dày cộp trước mặt, Ôn Ngọc Nhuyễn nhịn không được ở trong lòng lại hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà Thiên Đạo Đế Quân.

Lão tử kia hy vọng nàng trở về là giả, dùng phương pháp khác để giày vò nàng mới là thật.

“Lão đầu kia còn an bài cái gì nữa, ngươi mau nói luôn một lần cho xong.” Ôn Ngọc Nhuyễn nhét đống sổ công đức vào hết nhẫn không gian.

Tô Đát Kỷ nghĩ một lúc, nói: “Đế Quân không có sắp xếp khác. Nhưng ngược lại, ta lại có vật muốn đưa cho ngươi, vật này ngươi nhớ cất kỹ.”

Ôn Ngọc Nhuyễn nhìn thấy Tô Đát Kỷ thu nhỏ một chiếc đuôi cáo của nàng ấy lại đặt lên tay nàng, trong nháy mắt tràn qua một làn nước ấm vào trái tim.

“Đây là một cái đuôi cáo của ta, tặng cho ngươi. Ta cũng đã từng ở Nhân giới, nhận ra nhân tâm chính là thứ đáng sợ nhất nhưng cũng là thứ mạnh mẽ nhất trên thế giới.” Không biết vì cái gì, Ôn Ngọc Nhuyễn nhận ra một chút tang thương trong giọng nói thanh ngần của Tô Đát Kỷ.

“Nhuyễn Nhuyễn, tu vi của ngươi bây giờ kém xa trước đây, phải càng chú ý hơn nữa ở Nhân giới. Đuôi cáo này có tu vi trăm năm của ta, có thể bảo hộ ngươi chu toàn tại thời điểm nguy cấp. Bình thường chúng ta cũng có thể liên lạc với nhau thông qua cái đuôi có này.”

Tô Đát Kỷ nói, rồi treo cái đuôi cáo màu trắng kia vào bên hông Ôn Ngọc Nhuyễn, nhìn qua giống như là một món đồ trang sức.

Ôn Ngọc Nhuyễn nhìn Tô Đát Kỷ, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói cái gì, chỉ thấy Tô Đát Kỷ hướng về phía nàng lộ ra một nụ cười quyến rũ: “Ngươi không cần phải nói cảm tạ, nếu thật lòng muốn cám ơn ta, hay là bây giờ tới hôn ta một cái?”

Ôn Ngọc Nhuyễn: “......”

Vào Yêu Lâu một chuyến đã tiêu hao không ít nội lực của Ôn Ngọc Nhuyễn, tu vi hiện tại của nàng còn không bằng một phần ngàn trước đây.

Cho nên, sau khi rời khỏi Yêu Lâu, Ôn Ngọc Nhuyễn liền nằm ở trên giường ngủ thật say.

......

“Chính là ngươi! Chắc chắn là ngươi trộm gà nhà chúng ta! Ngươi! Cái tiểu tiện nhân này! Nhanh trả gà cho chúng ta!”

“Ta đã ngửi được mùi canh gà truyền từ nhà ngươi! Ngươi còn dám giảo biện!”

“Nương, ngươi nói nhảm gì với nàng vậy? Chúng ta trực tiếp đi trong phòng bếp lấy không phải nhanh sao!”

“......”

Không biết qua bao lâu, Ôn Ngọc Nhuyễn bị tiếng ồn ào đánh thức, có hai giọng nữ chói tai một xướng một họa không ngừng vang lên bên tai nàng.

Đứng dậy từ trên giường, Ôn Ngọc Nhuyễn trực tiếp xuống giường, chạy ra ngoài phòng.

Chỉ thấy trong sân nhỏ nhà nàng đang có một bà tử trung niên dáng người mập mạp cùng một tiểu nữ hài ước chừng mười một tuổi, hai bọn họ đang một xướng một họa mắng vang khắp nơi.

Ôn Ngọc Nhuyễn nhận ra đôi mẫu nữ này, chính là Phùng thị - tức phụ của đại bá nhà Vương gia sát vách nàng, cùng khuê nữ của họ Vương Đại Hoa.

Kiều thị đứng đưa lưng về phía Ôn Ngọc Nhuyễn, đối mặt với lời nhục mạ của đôi mẫu nữ kia, tức giận đến run người, nhưng mà tính tình bà dịu dàng, xưa nay tức giận cũng sẽ không mắng chửi người, chứ đừng nhắc tới động thủ.

Sau đó, Ôn Ngọc Nhuyễn đi tới bên người Kiều thị, lúc này mới nhìn thấy ở phía trước Kiều thị còn có Lam Yến Trầm đang đứng.

Lam Yến Trầm cầm trong tay một cây gậy thô, thân thể nhỏ được bao phủ lớp không khí lạnh lẽo, lấy tư thái bảo vệ đứng chắn trước Kiều thị.

Ôn Ngọc Nhuyễn nhìn bóng lưng Lam Yến Trầm, ánh mắt lóe lên một tia khác thường.

Tên Tiểu Đậu Nha này nhìn thì có vẻ là người lạnh lùng, vậy nhưng hóa ra cũng không lãnh cảm tới mức mặc kệ trưởng bối.

“Nhuyễn Nhuyễn, ngươi sao lại ra làm gì?” Kiều thị lập tức liền chú ý tới Ôn Ngọc Nhuyễn đi tới trong im lặng, vội vàng ngồi xổm người xuống, sửa sang lại cổ áo nàng: “Ngươi mau trở lại trong phòng đi, che lỗ tai lại.”

Bà cũng không muốn để Ngọc nhi nhà bà nghe được mấy thứ ôn ngôn uế ngữ kia.