Chương 6: Đồ của ngươi bây giờ ta cũng nên trả lại

Tô Đát Kỷ hít sâu một hơi: “Tiểu Hoàng biến mất cùng một chỗ với ngươi. Chẳng qua ta có thể xác định là nó còn sống, hẳn là đã đi cùng với ngươi tới Nhân giới.”

Nghe xong, nỗi lòng lo lắng của Ôn Ngọc Nhuyễn mới có thể buông xuống một chút.

Cũng may Phì Điểu không chết, bằng không thì nàng làm sao có thể yên tâm?

Phì Điểu kia mặc dù tham ăn lại lười biếng nhưng mà cũng may đầu óc vẫn còn rất tốt. Nó có thể trải qua đại nạn mà không chết, Ôn Ngọc Nhuyễn tin tưởng nó dù ở nơi nào đều có thể sống sót.

“Nó không có việc gì thì tốt, ta ở Nhân giới không tiện mỗi ngày đều tới Yêu Lâu. Ở đây tạm thời giao cho ngươi cùng Bạch tỷ tỷ xử lý.” Ôn Ngọc Nhuyễn nhẹ nhàng nói: “Nếu có chuyện gấp cần ta tới xử lý, các ngươi có thể dùng thông linh ngọc liên hệ với ta.”

Tô Đát Kỷ dùng ánh mắt thâm ý liếc Ôn Ngọc Nhuyễn một cái: “Kỳ thật lần này dù ngươi không trở lại thì bên chỗ Thiên Đạo cũng sẽ không truy cứu. Dù sao ngươi cũng đã chết qua một lần.”

Ôn Ngọc Nhuyễn lại trầm mặc.

Thật ra nàng cũng không nghĩ đến, ngay tại thời điểm nàng cho rằng mình sẽ tan thành mây khói, chuyện nàng hối hận nhất là lúc trước không thể ở bên người nhà của mình, nhưng nàng cũng không thể dứt bỏ được cái Yêu Lâu này.

Cái Yêu Lâu này cũng không phải là một cái lâu bình thường, vị trí của nó nằm ở giao lộ giữa cổng Yêu giới cùng Tiên giới và Nhân giới. Bình thường ở đây không chỉ có Yêu Tộc, ngẫu nhiên cũng sẽ có những tu sĩ cường đại đến từ Nhân giới cùng thần tiên của Tiên giới. Đồng thời, ở đây cũng là cổng ra vào của Yêu giới và Nhân giới, nàng thân là lão bản của Yêu Lâu, bình thường chuyện phải làm không chỉ là kinh doanh mà quan trọng hơn hết chính là phải bảo vệ cánh cổng kia.

Yêu giới cùng Nhân giới sớm đã ký hiệp định hòa bình từ vạn năm trước, lại thêm Thiên giới quản thúc Yêu giới. Nếu yêu tộc Yêu giới dám quấy phá ở Nhân giới, nàng thân là người giữ cổng phải chịu trách nhiệm, đem yêu tộc phạm tội về tiếp nhận hình phạt ở Yêu giới.

Đại khái là bởi vì đã quản lý lâu này quá lâu, lâu đến mức chính nàng cũng không nhớ rõ được cho nên phần trách nhiệm này đã khắc sâu trong xương cốt nàng, một cách vô tri vô giác đã chuyển thành một loại tín niệm không thể nào lay chuyển.

Đại khái cũng bởi vì ở đây có sinh tử chi giao của nàng, cũng có bằng hữu mà nàng quan tâm, lại càng có quá nhiều hồi ức trân quý.

Thấy Ôn Ngọc Nhuyễn không nói lời nào, Tô Đát Kỷ đã cùng nàng hợp tác nhiều năm như vậy cũng có thể nhận ra nàng nghĩ cái gì trong đầu liền không nghĩ sẽ tiếp tục nói gì mà đưa tay đến trước mặt Ôn Ngọc Nhuyễn: “Đồ của ngươi bây giờ ta cũng nên trả lại.”

Theo tiếng nói của Tô Đát Kỷ vang lên, lòng bàn tay của nàng xuất hiện một luồng sáng. Ngay sau đó, một cái nhẫn không gian liền xuất hiện ở trước mặt Ôn Ngọc Nhuyễn: “Đây vẫn là nhẫn không gian của ngươi. Ta đã bỏ vào tất cả gia sản của ngươi, bao gồm cả tiên võ. À, bên trong ta còn thả thêm mấy quyển bí kíp. Trải qua cửu tử nhất sinh còn sống sót, tu vi của ngươi ắt hẳn có phần giảm đi, ngươi có thể tham khảo những cuốn bí kíp kia mà chậm rãi tu luyện.”

“Cảm tạ.” Ôn Ngọc Nhuyễn mỉm cười, đeo nhẫn không gian lên tay.

Chiếc nhẫn bạc nguyên bản có chút lớn sau khi đến tay nàng thì tự động thu thỏ thành kích thước thích hợp với Ôn Ngọc Nhuyễn.

“Đúng rồi, còn có cái này nữa, ngươi cũng cầm đi.” Tô Đát Kỷ lại biến ra một cuốn sách thật dày đưa cho Ôn Ngọc Nhuyễn.

Ôn Ngọc Nhuyễn nhận lấy, chỉ thấy bìa sách viết ba chữ lớn lấp lánh ánh sáng “Sổ Công Đức”.

“Đây là Đế Quân nhờ ta giao cho ngươi, hắn nói chỉ bên trong cuốn thư tịch này đầy được tên người thì ngươi có thể quay về Tiên Giới.” Tô Đát Kỷ vô cùng hiểu rõ tính khí của Ôn Ngọc Nhuyễn, nàng hơi ngừng lại để nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn rồi tiếp tục nói: “Nhuyễn Nhuyễn, Đế Quân vẫn hi vọng ngươi có thể đường đường chính chính trở về một lần nữa. Thực lực của ngươi bây giờ còn chưa đủ để chống lại hắn, ngươi không cần ngỗ nghịch với Đế Quân. Cho nên vật này, ngươi phải cất kỹ trước đã.”