Chương 5: Tô Đát Kỷ

Vừa rồi trong nháy mắt khi thần trí của nàng rút ra khỏi thân thể, nàng cảm giác rõ ràng đã có vực sâu vô tận đem nàng hút vào, tiếp đó chính là trời đất quay cuồng, lại tiếp đó, nàng trở về gian phòng vô cùng quen thuộc này.

Nhìn xung quanh một lần, Ôn Ngọc Nhuyễn lẹ mắt thấy được trên ghế lô cách đó không xa có bày một tấm da thú màu trắng.

Đó là loại da của yêu thú Bạch Hổ mà trước đó không lâu Tô mỹ nhân đã đưa cho nàng để nàng dùng giữ ấm, nói là mùa đông của Yêu giới đã tới. Kỳ thật nàng có bao giờ cần đến những vật này? Muốn một mùa đông ấm áp, nàng chỉ cần ăn một viên Hỏa Linh yêu sơ cấp là được.

Thu hồi suy nghĩ đang bay xa, Ôn Ngọc Nhuyễn cúi đầu liếc mắt nhìn bộ dáng của chính mình, căn bản nàng cho rằng khi mình trở lại Yêu Lâu sẽ trở về được bộ dáng trưởng thành của mình, không nghĩ tới vẫn là cái thân thể nho nhỏ cùng vùng đồng bằng bằng phẳng trước ngực này.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra kêu két một tiếng, một thân ảnh yêu kiều nhẹ nhàng bước vào, chân không mang hài.

Ôn Ngọc Nhuyễn đang ngồi trên thảm Ba Tư lập tức ngẩng đầu nhìn về phía người tới.

Chỉ thấy nữ nhân trước mặt mặc một bộ hồng y ôm sát người, phát huy được vóc dáng phi thường hoàn mỹ cùng tinh tế của nàng, dưới phần xẻ tà cao lộ ra đôi chân thẳng trắng như ngọc như tuyết. Nàng một tay cầm quạt xếp nhỏ màu đen che khuất nửa gương mặt nhưng mà cặp mắt hồ ly lộ ra kia lại giống như tụ hợp ngàn vạn phong tình ở trong đó, một cái liếc mắt qua cũng đủ mị hoặc để khiến nam nhân trong thiên hạ phải điên cuồng.

Sau khi thấy rõ ràng người tới, Ôn Ngọc Nhuyễn liền buông lỏng cảnh giác.

Lúc mỹ nhân nhìn thấy rõ Ôn Ngọc Nhuyễn đang ngồi dưới đất, ánh mắt cũng lộ rõ vẻ giật mình.

“Ngươi là Tiểu Nhuyễn?” Ngay cả thanh âm của nàng cũng nhu hòa đi vào lòng người đến thế.

Ôn Ngọc Nhuyễn giang tay ra, trên gương mặt non nớt xuất hiện vẻ bất đắc dĩ: “Ta nói không phải thì ngươi tin không?”

Tô Đát Kỷ hít vào một hơi, thu lại quạt xếp trong tay, khuôn mặt hồng nhan họa thủy hoàn toàn lộ ra trước mặt Ôn Ngọc Nhuyễn. Thần sắc trên khuôn mặt ấy lúc này cũng không ngoài dự đoán của nàng, đôi mắt phong tình vạn chủng của Tô mỹ nhân ánh lên chút vui mừng: “Ta biết ngươi sẽ trở lại mà. Đế Quân lúc trước cũng nói nếu lần này ngươi có thể trở về, hắn sẽ để ngươi ở lại Nhân giới tu hành cho thật tốt trong mấy năm. Đến lúc đó chỉ cần ngươi không tái phạm sai lầm thì mọi lỗi lầm trước kia của ngươi hắn đều coi như chuyện cũ bỏ qua.”

“Lão tử đáng chết kia ngược lại lại hào phóng vậy sao.” Ôn Ngọc Nhuyễn nhắc tới Thiên Đạo Đế Quân liền không nhịn được mà giật giật khóe môi.

Trước đây lão đầu kia đã hạ quyết tâm muốn dùng Thiên Lôi đánh chết nàng. Trong tình trạng nguy cấp nếu không nhờ Phì Điểu liều chết chọc thủng thời không, kéo vào trong cơ thể của nàng, để nguyên thần của nàng kịp thời bỏ chạy vào đến cửa thời không thì bây giờ nàng đã hoàn toàn biến thành tro bụi, biến mất ở thế giới xinh đẹp này rồi.

Đại khái cũng bởi vì đã chọc thủng thời không cho nên bây giờ nàng cũng có thể tự do xuyên tới xuyên lui giữa Yêu Lâu và Nhân giới nơi có gia đình nàng đang ở.

“Ngươi còn sống là tốt rồi.” Tô Đát Kỷ đi đến ngồi xuống phía đối diện Ôn Ngọc Nhuyễn, ánh mắt nhanh chóng quan sát Ôn Ngọc Nhuyễn một lần nữa, tiếp tục cười nói: “Cái bộ dáng này của ngươi ngược lại là thuận mắt hơn trước kia rất nhiều. Ta cảm thấy bộ dáng này của ngươi có khi còn khả ái hơn mấy tiên đồng trên Thiên giới kia đấy.”

Nói xong, nàng ta đưa tay ra nắm lấy khuôn mặt của Ôn Ngọc Nhuyễn.

Ôn Ngọc Nhuyễn lấy tay đánh nhẹ vào tay Tô Đát Kỷ, cau mày nhìn nàng: “Ta không thể ở lại đây thêm. Phì Điểu đâu? Nó còn tốt chứ?”

Thời gian ở Nhân giới so với Yêu giới thì chậm hơn rất nhiều. Nàng ở trong này một ngày, tại Nhân giới cũng chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua, nhưng mà nàng nghĩ bản thân cũng không nên ở lại lâu hơn.