Bước ra khỏi phủ nhà họ Giang, Ôn Tư Viễn vẫn cảm thấy nặng trĩu trong lòng. Những lời mà Ôn Ngọc Nhuyễn và Giang phu nhân nói vừa rồi cứ văng vẳng trong đầu ông.
Ngọc Nhi bé nhỏ của ông làm sao có thể nói chuyện với giọng điệu lãnh đạm và lời lẽ sắc bén như vậy?
Nghĩ đến lá bùa mà Ôn Ngọc Nhuyễn vẽ ra để đối phó với Giang Kì, Ôn Tư Viễn càng cảm thấy não nề, Ngọc Nhi từ khi nào mà lại có kỹ năng tốt đến vậy? Hơn nữa, nàng thật sự biết cách để vẽ bùa chú?!
Ôn Tư Viễn lẳng lặng đi phía trước, trong đầu ngổn ngang những suy nghĩ. Ôn Ngọc Nhuyễn giống như cái đuôi nhỏ, ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Nhìn bóng lưng của Ôn Tư Viễn, Ôn Ngọc Nhuyễn thở dài. Tất cả đều tại Giang Kì, chính hắn khiến nàng để lộ thân phận trước mặt phụ thân.
“Phụ thân.” Ôn Ngọc Nhuyễn tiến lên hai bước, nắm lấy bàn tay to lớn của Ôn Tư Viễn.
Ôn Tư Viễn định thần lại, trầm mặc nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn.
Hài tử ngẩng đầu lên nhìn ông với khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn, cùng đôi mắt trong veo như hồ nước dưới ánh trăng.
“Ngọc Nhi có điều gì muốn nói với phụ thân không?” Ôn Tư Viễn nhẹ nhàng hỏi. Thật ra, cho dù Ôn Ngọc Nhuyễn có trở thành gì đi nữa, nàng vẫn luôn là nhi nữ mà ông yêu thương nhất và điều này sẽ không bao giờ thay đổi.
Ôn Ngọc Nhuyễn gật đầu, nhìn Ôn Tư Viễn và nói: “Phụ thân, không phải ta đã từng bảo người tích trữ lương thực sao? Ta nói với người rằng đó là bởi vì một giấc mộng của ta. Thật ra, ta đã không kể hết toàn bộ câu chuyện với người. Lúc đó, trong mơ ta không chỉ thấy tai họa, mà còn có rất nhiều chuyện khác nữa. Trong giấc mơ, ta đã bái một người rất lợi hại làm sư phụ, ngài ấy đã dạy cho ta rất nhiều cách để đối phó với ma quỷ và yêu quái.”
Ôn Tư Viễn nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn, trong mắt chứa đầy sự nghi hoặc.
Có thực sự là bởi vì một giấc mơ?
Tại sao ông lại cảm thấy dường như Ngọc Nhi đã thay đổi thành một người khác. Vừa rồi ở nhà họ Giang, cách cư xử của nàng không giống một đứa trẻ, mà giống một người trưởng thành đã từng trải qua sóng to gió lớn.
Thấy Ôn Tư Viễn nhìn chằm chằm mình bằng đôi mắt phượng xinh đẹp kia, Ôn Ngọc Nhuyễn không khỏi áy náy, ngoài lời giải thích này nàng không tìm được lý do thích hợp nào khác.
Hơn nữa, tất cả mọi thứ ở kiếp trước đối với nàng bây giờ đều như một giấc mơ.
Ôn Tư Viễn nắm chặt bàn tay nhỏ bé, Ôn Ngọc Nhuyễn chớp chớp đôi mắt to tròn, đen láy, giọng điệu có phần ngây thơ nói: “Phụ thân, người nói xem có phải một vị thần tiên nào đó đã bước vào giấc mơ của ta và dạy ta những kỹ năng này không? Phụ thân, trước đây không phải người từng nói rằng thế gian này có rất nhiều điều kỳ diệu sao? Đây có phải là một phép màu?”
Nghe vậy, Ôn Tư Viễn không nhịn được cười, đưa tay xoa đầu Ôn Ngọc Nhuyễn và nói: "Có lẽ thật sự đã có một vị thần tiến vào giấc mộng của Ngọc Nhi nhà ta, giúp cho Ngọc Nhi của chúng ta bây giờ trở nên lợi hại như vậy."
Đúng vậy, thiên hạ rộng lớn không gì là không thể.
Tại sao ông phải bận tâm về nơi mà Ngọc Nhi học những kỹ năng này? Ông chỉ cần biết rằng chuyện này không có hại cho Ngọc Nhi là đủ rồi.
Nghĩ đến đây, Ôn Tư Viễn đột nhiên không còn lo lắng nữa, thay vào đó, ông cảm thấy vô cùng tự hào và vui mừng.
“Phụ thân, lúc nãy người xem bệnh cho Giang Kì, hắn có làm phụ thân bị thương không?" Ôn Ngọc Nhuyễn đột nhiên nghiêm mặt hỏi Ôn Tư Viễn.
“Không có.” Ôn Tư Viễn lắc đầu nói. Ôn Tư Viễn vừa nói vừa nắm tay dắt Ôn Ngọc Nhuyễn về nhà: "Ngọc Nhi, có phải Giang Kì thật sự trở thành cương thi rồi không? Nếu để yên chuyện này, liệu có làm hại đến nhiều người vô tội không?"