Chương 34: Chiếc đùi thỏ này nhường cho Ôn Ngọc Nhuyễn

Ôn Ngọc Nhuyễn nghe thấy sự lo lắng trong lời nói của Ôn Tư Viễn, trong lòng thầm thở dài.

Phụ thân của nàng là một người có y thuật rất tốt, là một người khiêm tốn, ngay thẳng nhưng đôi khi lại quá nhân hậu và chính trực.

Kiếp trước nàng là một kẻ kiêu căng, ngạo mạn, hành xử hung bạo, nhưng nàng chưa từng làm ra chuyện gì nghiêm trọng, phần lớn là do ảnh hưởng từ phụ thân của nàng.

Từ nhỏ, nàng đã được phụ thân dạy bảo cách làm người ngay thẳng, cử xử đúng mực. Dù người khác có làm gì đi nữa cũng phải biết kiềm chế bản thân, kiên định, không làm ra những chuyện thương thiên hại lý thì tương lai sẽ được viên mãn.

Nàng cụp mắt xuống để che đi những suy nghĩ của mình, Ôn Ngọc Nguyễn nhẹ giọng nói: “Giang Kì quả nhiên đã bị trúng độc, hoàn toàn biến thành một cái xác không hồn. Bây giờ Giang Kì là một cương thi, cương thi cấp thấp là những con quái vật không có trí thông minh, chỉ biết gϊếŧ người, hút máu.”

Ôn Tư Viễn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt đột nhiên cau lại: “Giang Viên ngoại bị hắn cắn rồi, ông ta không phải cũng sẽ biến thành một cương thi sao?”

Ôn Ngọc Nhuyễn khẽ nhếch môi: “Không hẳn là như vậy. Trước khi chất độc tấn công vào tim, Giang Viên ngoại vẫn có thể được cứu. Ta có phương thuốc trị độc ở đây, ta có thể đưa cho phụ thân.”

Chỉ là thái độ của Giang phu nhân thật sự rất đáng ghét.

Nàng không muốn quản chuyện của gia đình bọn họ nữa.

“Ngọc Nhi, chuyện của nhà họ Giang nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta.” Ôn Tư Viễn đưa mắt nhìn tiểu nữ bên cạnh: “Lát nữa con hãy về đi. Ta sẽ đến gặp Lý Trường, kể cho hắn và người trong làng nghe chuyện nhà họ Giang. Chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc, xem xem có thể mời âm dương sư đến đây để giải quyết việc này không.”

Hiện giờ nhà họ Giang đang gặp nguy hiểm, ông không thể ngồi yên làm ngơ. Nếu lũ cương thi chạy ra khỏi nhà họ Giang thì người trong làng sẽ bị hại.

Nhưng ông không thể để Ngọc Nhi đối đầu với cương thi gϊếŧ người được. Ông sẽ không bao giờ để nhi nữ yêu quý của mình làm việc nguy hiểm như vậy.

Do đó, chuyện này nên được bàn bạc với người trong thôn và Lý Trường thì sẽ thích hợp hơn.

Ôn Ngọc Nhuyễn biết Ôn Tư Viễn lo lắng cho an nguy của mình, cho nên cũng không nói gì, thản nhiên gật đầu.

Đêm đến, vầng trăng sáng treo lơ lửng như một tấm ngọc bích trong đêm tối, càng toát lên vẻ sáng ngời dịu mát.

Bữa tốt hôm nay khá phong phú, Kiều thị đã đem con thỏ béo mà Lam Yến Trầm bắt được để làm một nồi thịt thỏ cay, còn có cả canh cá luộc nữa.

Nước canh cá không nêm thêm gia vị, hầm lên có màu trắng đυ.c, giống với đậu phụ trắng nhưng vẫn rất ngon và lạ miệng, thịt thỏ thì có vị cay. Trước đó, ớt khá hiếm, nhưng Ôn Ngọc Tu đã tìm thấy một ít ớt hoang trên nút, mùi vị cũng rất lạ và độ cay khá ổn để xào với thịt thỏ.

Bữa ăn này còn ngon hơn bữa tối giao giừa của một số người trong làng này.

Từ khi Lam Yến Trầm đến nhà Ôn gia, bởi vì mỗi lần đi bắt cá hắn đều bắt được, cho nên nhà họ Ôn thường xuyên có thể ăn thịt.

"Ngọc Nhi, ngươi không thích ăn thịt thỏ sao? Ăn thêm đi. Còn ngươi, Yến Trầm, ngươi cũng ăn nhiều vào." Kiều thị lần lượt gắp hai cái đùi thỏ cho Ôn Ngọc Nhuyễn và Lam Yến Trầm.

Lam Yến Trầm liếc nhìn cái đùi thỏ trong bát của mình, sau đó lại liếc nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn đang ngồi đối diện ăn thịt thỏ với vẻ mặt hài lòng, sau đó đưa cái đùi thỏ trong bát của mình cho Ôn Ngọc Nhuyễn.