Chương 31: Vẽ một lá bùa máu

Thịch thịch thịch.

Giang Kì thậm chí có thể nghe thấy tiếng mạch đập của Ôn Tư Viễn – người đang đứng gần hắn nhất.

Lúc này, âm thanh đó giống như một loại bùa chú, hấp dẫn hắn nhìn vào cổ họng của Ôn Tư Viễn.

Mắt hắn dường như có thể xuyên qua đám sương mù u ám kia, xuyên thấu cả da thịt, nhìn thấy máu chảy trong huyết quản. Màu đỏ của máu tươi phản chiếu trong mắt Giang Kì khiến cho đôi mắt vốn xám xịt xuất hiện một tia sáng.

“Phụ thân! Cẩn thận!” Đã quá muộn để cảnh báo, Ôn Ngọc Nhuyễn lập tức lao về phía Ôn Tư Viễn khi thấy Giang Kì vươn tay lao về phía phụ thân nàng.

Cơ thể nhỏ bé của nàng lao tới nhanh như một mũi tên. Trong nháy mắt, Ôn Ngọc Nhuyễn đã ở phía sau Ôn Tư Viễn, một tay tóm lấy y phục rồi kéo ông lại.

Giang Kì bất động trong giây lát, sau đó gào lên rồi lao thẳng về phía Giang phu nhân.

Giang phu nhân và Giang Viên ngoại đều bất ngờ trước sự thay đổi kỳ lạ này. Giang phu nhân sững người, Giang Kì ném bà lên giường, dùng hai tay siết chặt vai bà, móng tay sắc nhọn đâm xuyên qua y phục, đâm vào da thịt bà.

"A!" Giang phu nhân hét lên trong đau đớn. Sau đó, bà nhìn thấy Giang Kì há miệng muốn cắn vào cổ mình. Hai chiếc răng nanh trong miệng hắn còn gớm ghiếc hơn cả răng nanh của sói!

Lúc này, Giang phu nhân không thể bỏ chạy được nữa nên chỉ biết sợ hãi la hét.

Vào thời khắc nguy hiểm cận kề, một nắm đấm nhỏ nhanh như chớp lướt qua tai Giang phu nhân và đấm mạnh vào mặt Giang Kì.

Giang Kì bị cú đấm đánh cho ngã ngửa. Ôn Tư Viễn nhanh chóng nắm lấy vai của Giang phu nhân và kéo bà ra khỏi giường.

Ôn Ngọc Nhuyễn nhìn thấy Giang Kì đã biến thành một cái xác hung hăng, nàng lập tức cắn ngón tay của mình để dùng máu vẽ ra một lá bùa khống chế Giang Kì.

Lúc này, Giang Viên ngoại vừa định thần lại, nhìn thấy Giang Kì từ trên giường đứng dậy, chuẩn bị lao về phía mình, ông ta liền quay đầu bỏ chạy trong vô thức.

Động tác của Giang Kì nhanh hơn Giang Viên Ngoại. Ông vừa chạy được hai bước thì đã bị Giang Kì tóm lấy hai chân.

Bịch.

Giang Viên ngoại ngã xuống đất, mông đau nhói.

Giang Kì cắn vào mông Giang Viên ngoại.

Cơn đau dữ dội cùng nỗi khϊếp sợ khiến Giang Viên ngoại không kiềm được mà tè ra quần. Âm thanh kỳ lạ và mùi khai của nướ© ŧıểυ khiến vẻ mặt của Giang Kì trầm mặc trong giây lát.

Hắn chủ yếu dựa vào khứu giác để xác định mục tiêu tấn công – khứu giác của hắn nhạy hơn khứu giác của người thường gấp trăm lần. Nhưng hiện tại mũi hắn tràn đầy mùi hôi thối khiến hắn quên mất kế tiếp phải làm gì.

Trong lúc thân thủ của Giang Kì đột nhiên chậm chạp, Ôn Ngọc Nhuyễn đã hoàn thành bùa chú phức tạp và tát vào mặt hắn. Câu thần chú bằng máu cũng được in lên mặt Giang Kì sau cái tát ấy.

Cơ thể Giang Kì loạng choạng, co giật dữ dội rồi ngã xuống đất và không còn cử động.

“Kì Nhi!” Thấy con trai như vậy, Giang phu nhân đau lòng hét lên và vội vàng chạy về phía Giang Kì.

Ôn Tư Viễn đứng ở một bên, vẻ mặt đầy phức tạp nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn. Ông đã thấy rõ mọi hành động vừa rồi của Ôn Ngọc Nhuyễn, con gái của ông từ khi nào mà lại trở nên cường hãn như vậy? Tại sao ông không biết gì cả?

“Phụ thân, về nhà ta sẽ giải thích với phụ thân sau.” Ôn Ngọc Nhuyễn vốn không muốn để lộ thân phận, nhưng trong hoàn cảnh cấp bách như vừa rồi, nếu khoanh tay đứng nhìn thì phụ thân của nàng nhất định sẽ gặp nguy hiểm.