Chương 30: Có vẻ đây là điềm báo của cái chết?

Dường như không nghe thấy lời của Giang phu nhân, Giang Kì co ro trong gốc, hừ lạnh một tiếng.

“Lão gia…” Đúng lúc này, một nô tì từ ngoài cửa bước vào, báo với Giang Viên ngoại: “Ôn Lang Trung đến rồi, hiện đang đợi ngoài cửa.”

“Còn không mau mời Ôn Lang trung vào!” Giang phu nhân lo lắng hét lớn với nô tì.

Ôn Ngọc Nhuyễn đi theo Ôn Tư Viễn vào phòng, lập tức cảm nhận được một luồng tà khí hướng về phía mình.

Khi vừa đến trước phủ nhà họ Giang, nàng đã cảm thấy có gì đó không ổn. Phía trên gia viên nhà họ Giang có một luồng hắc khí, trông giống như một đám mây đen. Lý giải theo cách nói Âm Dương thì khí đen tượng trưng cho Âm và Ác, nói chung, nếu chuyện này xảy ra thì trong nhà chắc chắn sẽ gặp khó khăn.

Ôn Ngọc Nhuyễn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Ôn Tư Viễn, khuôn mặt nhỏ xinh của nàng mang theo vẻ bình tĩnh và ngây thơ, giống như một tiểu bạch thỏ, nhưng đôi mắt to tròn đen láy bình tĩnh nhìn Giang Kì đang co ro trên giường.

Nhìn thấy cảnh này, trái tim của Ôn Ngọc Nhuyễn lệch đi một nhịp.

Vị thiếu gia nhà họ Giang này, lẽ nào có điềm báo sắp phải chết?!

“Ôn Lang trung, mau đến đây xem thử con trai của ta.” Giang Viên ngoại nhìn thấy Ôn Tư Viễn như nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng vẫy tay gọi.

“Ngọc Nhi, ngươi hãy ở yên đây.” Ôn Tư Viễn nhìn thấy tình trạng của Giang Kì không ổn, vội dặn dò Ôn Ngọc Nhuyễn một câu rồi nhanh chóng mang theo hòm thuốc đến bên giường bệnh.

Lúc này, Giang phu nhân và người nhà họ Giang đều dồn sự chú ý vào Giang Kì, không ai quan tâm đến Ôn Ngọc Nhuyễn.

Ôn Ngọc Nhuyễn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Giang Kì.

Giang Kì dường như cảm nhận được ánh mắt của Ôn Ngọc Nhuyễn, hắn ngẩng đầu nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn rồi bất giác rùng mình.

Nhìn thấy tiểu cô nương mặc y phục màu hồng đang nhìn chằm chằm vào mình bằng đôi mắt sâu thẳm, hắn cảm thấy hoảng loạn và sợ hãi khó tả.

Hắn không thích hơi thở trên người tiểu cô nương này, không, phải nói rằng, hắn sợ hơi thở trên người nàng!

“Giang thiếu gia, duỗi tay ra để ta bắt mạch cho ngươi.” Ôn Tư Viễn nhíu mày khi nhìn thấy Giang Kì đang quấn chặt lấy mình.

Giang Kì run rẫy duỗi tay ra.

Khi nhìn thấy cánh tay của Giang Kì, Ôn Tư Viễn cau mày.

Ông nhìn thấy cánh tay của Giang Kì đầy những vết răng, vết nào cũng hằn sâu vết máu. Ông nhớ rằng hôm qua Giang Kì bị thương ở cánh tay phải, sao hôm nay cánh tay trái của hắn trông còn tệ hơn?

“Cánh tay này của Giang thiếu gia là do…” Ôn Tư Viễn ngẩng đầu nhìn Giang Viên ngoại.

“Là do nó tự cắn.” Giang Viên ngoại thở dài nói: “Tối qua, nó đột nhiên phát điên lên rồi tự cắn mình. Ôn Lang trung, con trai của ta bị sao vậy?”

Ngay cả một kẻ mất trí cũng sẽ không tự cắn mình khi bị ốm, phải không?

Ôn Ngọc Nhuyễn nghe vậy, kiễng chân liếc nhìn cánh tay của Giang Kì.

Cái nhìn này khiến nàng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình.

Giang Kì thật sự sắp chết rồi.

Các vết thương trên cánh tay của hắn ta đã bắt đầu chuyển sang màu đen, móng tay cũng đã chuyển sang màu xám, đây là các dấu hiệu của xác chết.

Ôn Ngọc Nhuyễn nhìn chằm chằm Giang Kì. Ôn Tư Viễn đang hỏi Giang Viên ngoại về những chuyện đã xảy ra với Giang Kì đêm qua nên ông không phát hiện trạng thái của Giang Kì càng ngày càng không đúng.

Đôi mắt của Giang Kì dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù xám xịt, hắn cảm thấy mình sắp không nhìn thấy gì nữa. Không những thế, miệng hắn khô khốc như trong người có lửa thiêu đốt.