Chương 2: Ý của ngươi là não ta đυ.ng đến hỏng rồi?

“Ngọc nhi, tại sao ngươi lại không nói lời nào?” Kiều thị thấy nữ nhi nhà mình mặt mũi ngơ ngác, giọng nói liền có thêm vài phần lo lắng.

“Mẫu thân, ta không sao.” Ôn Ngọc Nhuyễn lấy lại tinh thần, ngước mắt nhìn về phía Kiều thị rồi nói, hốc mắt nàng có chút ửng đỏ: “Mẫu thân, thật xin lỗi.”

Kiếp trước nàng không hiểu được tình thân trân quý, phụ mẫu cùng đại ca coi nàng như báu vật trong lòng bàn tay và chưa từng ghét bỏ thân phận nữ nhi của nàng. Từ trước tới nay, ở trong nhà nàng đều muốn gì được nấy. Cho dù mất mùa cũng sẽ làm mọi cách để nàng ăn uống no đủ.

Nhưng mà vào năm nàng mười hai tuổi ở kiếp trước, có một tu sĩ tới thôn nàng cảm thấy tư chất của nàng không tệ nên muốn thu nàng làm đồ đệ. Lúc đó nàng không để ý tới sự phản đối của cả nhà mà đã nhận tu sĩ kia làm sư phụ, kết quả làm hại mẫu thân nàng tái phát bệnh tim rồi qua đời.

Khi đó Ôn Ngọc Nhuyễn say mê tu luyện, sau đó lại đột phá Hư Không rồi trở thành Tiên. Khi ấy nàng mới danh chính ngôn thuận nếm trải được cái gì gọi là cô độc.

Mỗi khi trời tối một thân một mình, nàng mới đường đường chính chính cảm thấy khoảng trống sâu trong nội tâm mình giống như vực sâu không có điểm cuối. Mặc cho nàng cố gắng thế nào, đều không thể lấp đầy vực sâu.

Kiếp trước Ôn Ngọc Nhuyễn nàng một mực hướng về chính đạo, chỉ duy nhất có lỗi với người thân trong nhà đã bị nàng bỏ qua.

Lần này được sống lại một lần, gạt đi việc đắc đạo thành Tiên, bây giờ nàng chỉ muốn ở bên người nhà trân quý của mình.

“Ngươi đứa nhỏ này, tại sao lại xin lỗi mẫu thân?” Kiều thị không hiểu nhìn nữ nhi trước mặt, không biết vì cái gì, nàng luôn cảm thấy khuê nữ nhà mình sau khi hôn mê dậy dường như trở nên khác biệt so với lúc trước?

Đặc biệt là cặp mắt đen như mực mà sáng ngời kia trở nên trong suốt giống như chứa ngàn vạn tinh tú, không còn giống với lúc trước, lúc nào cũng trầm mặc nhát gan.

Ôn Ngọc Nhuyễn ngây ngốc nở nụ cười, nàng dùng sức ôm cánh tay Kiều thị, xoay chuyển ánh mắt tới tiểu nam hài trầm mặc không nói gì vẫn đang đứng trước giường nàng.

Tiểu gia hỏa này, ngược lại nhìn thật lạ mắt.

Nàng không nhớ rõ kiếp trước có gặp qua hắn.

Nhìn đến bộ dáng tiểu gia hỏa này, nhiều lắm là mười tuổi, dáng dấp rất nhu thuận vậy mà lại dám hôn nàng?

Mắt đen nhẹ nhàng híp lại, Ôn Ngọc Nhuyễn nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy chén thuốc trong tay Lam Yến Trầm, nghi ngờ trong lòng lập tức tiêu tán.

Thì ra hắn vừa mới đút nàng uống thuốc?

Nhìn tới vết máu trên môi Lam Yến Trầm, Ôn Ngọc Nhuyễn lại không hề cảm thấy áy náy, nụ hôn đầu tiên đã được bảo lưu ngàn năm của nàng kết quả lại bị một cái người không biết ở xó xỉnh nào cướp đi, nàng quả thực không thể tin được!

Ôn Ngọc Nhuyễn ánh mắt bất thiện đánh giá Lam Yến Trầm, Lam Yến Trầm cũng dùng cặp mắt tối om lạnh lùng nhìn nàng.

Ánh mắt của hai cái tiểu hài tử va chạm giữa không trung tỏa ra mùi thuốc súng.

“Yến Trầm, miệng của ngươi là thế nào?” Lực chú ý của Kiều thị vừa rồi đều đặt tại người Ôn Ngọc Nhuyễn, lúc này nàng mới nhìn thấy thương tích trên môi Lam Yến Trầm rồi âm thầm kinh hãi.

“Thẩm thẩm, ta không sao, vừa rồi không cẩn thận va phải.” Lam Yến Trầm né ánh nhìn chằm chằm phía dưới, thấp giọng nói.

“Mẫu thân, hắn là ai vậy?” Ôn Ngọc Nhuyễn cũng không có dự định nói cho Kiều thị biết sự tình vừa mới xảy ra, mở miệng hỏi.

Sau khi nghe thấy câu hỏi, Kiều thị cùng Lam Yến Trầm lại đồng loạt nhìn về phía nàng.

Kiều thị trợn tròn mắt, nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn: “Ngọc nhi, ngươi không biết Yến Trầm ca ca của ngươi sao?”

Ôn Ngọc Nhuyễn gặp phản ứng này của Kiều thị liền nhíu mày, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Chẳng lẽ, sau khi nàng trọng sinh, quỹ đạo sinh hoạt cũng phát sinh một chút biến hóa? Vô duyên vô cớ thêm vào một người kiếp trước vốn không tồn tại?

“Thẩm thẩm, trước đó Ôn thúc đã nói qua, đầu Ngọc nhi đυ.ng vào tảng đá trên bờ sông, khó đảm bảo sẽ không có di chứng gì.” Lam Yến Trầm thản nhiên nói.

“Ý của ngươi là não ta đυ.ng hỏng rồi?!” Ôn Ngọc Nhuyễn lập tức giống như một con mèo nhỏ xù lông lên trừng Lam Yến Trầm.