Chương 3: Cái tên Tiểu Đậu Nha trước mặt này chính là vị hôn phu nàng chưa từng thấy qua từ kiếp trước

Lam Yến Trầm có nói vậy, thế nhưng khuôn mặt như đang muốn nói ngươi đã biết rõ lại còn hỏi kia thực sự khiến cho Ôn Ngọc Nhuyễn có loại cảm giác xúc động muốn cho hắn một quyền.

“Đây là Lam Yến Trầm, nhi tử của Lam thúc của ngươi.” Kiều thị cảm thấy bầu không khí giữa Ôn Ngọc Nhuyễn cùng Lam Yến Trầm có phần không đúng, vội vàng nói với Ôn Ngọc Nhuyễn: “Mẫu thân từng nói qua với ngươi, Lam thúc cùng phụ thân ngươi là sinh tử chi giao. Trong nhà Lam thúc của ngươi gặp biến cố nên đã giao Yến Trầm ca ca của ngươi giao phó cho chúng ta. Ngươi còn nhớ rõ Lam thúc của ngươi không? Những cái đồ chơi mới mẻ kia của ngươi cũng là do hắn sai ngươi mang đến từ kinh thành cho ngươi.”

“Hắn là nhi tử của Lam thúc?” Ôn Ngọc Nhuyễn hơi trợn tròn mắt hỏi ngược lại.

Lam thúc thì nàng nhớ, là hảo hữu của phụ thân nàng. Thê tử của Lam thúc cũng gần bằng tuổi mẫu thân nàng, Lam Yến Trầm lớn hơn nàng 3 tuổi. Trước đây mẫu thân hoài thai nàng, người hai nhà liền quyết định nếu như nàng là một cái nữ hài tử thì sẽ để nàng và Lam Yến Trầm định thông gia từ bé.

Lúc đó, người nhà hai người còn chính thức trao đổi tín vật, mảnh khóa ngọc bích đang ở trên cổ nàng chính là tín vật từ Lam gia!

Chẳng qua kiếp trước nàng cũng không có cơ hội thực hiện hôn ước cùng Lam Yến Trầm, mà sớm đã theo sư phụ đi tu hành.

Vậy bây giờ cái tên Tiểu Đậu Nha trước mặt này chính là vị hôn phu nàng chưa từng thấy qua từ kiếp trước?

Đáy mắt Ôn Ngọc Nhuyễn vụt qua một vệt sáng, chẳng lẽ bởi vì nàng trọng sinh cho nên có một số việc cũng lệch khỏi quỹ đạo nguyên bản của nó?

“Đúng vậy, về sau Yến Trầm sẽ ở nhà chúng ta. Ngọc nhi, ngươi phải ở chung thật tốt với Yến Trầm.” Kiều thị vừa cười từ ái, liếc mắt nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn, lại vừa liếc mắt nhìn Lam Yến Trầm, nhìn thế nào cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Mặc dù Yến Trầm tuổi còn nhỏ nhưng mà tính cách trầm ổn yên tĩnh, đầu óc cũng rất thông minh, là một hài tử tốt khó tìm được.

“Trong phòng bếp vừa nấu canh gà, ta đi bưng canh gà tới. Yến Trầm, ngươi đem số thuốc còn lại đút cho Ngọc nhi uống được không?” Kiều thị ôn hòa dò hỏi Lam Yến Trầm.

Thời điểm Lam Yến Trầm đối mặt với Kiều thị, khuôn mặt xinh đẹp không dính khói bụi trần gian kia mới xuất hiện ý cười nhàn nhạt: “Thẩm cứ đi làm việc, ở đây giao cho Yến Trầm là được rồi.”

Kiều thị hài lòng gật đầu, cũng không nhìn phản ứng của Ôn Ngọc Nhuyễn như thế nào liền đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng.

Sau khi cửa phòng khép lại, trong gian phòng cũng chỉ còn lại Lam Yến Trầm cùng Ôn Ngọc Nhuyễn.

Ôn Ngọc Nhuyễn trừng đôi mắt to nhìn chằm chằm Lam Yến Trầm.

Không thể phủ nhận, tiểu phu quân tương lai này của nàng ngược lại lại có bộ dáng cực kì tốt. Tuy nói bây giờ trên người hắn chỉ có một bộ thanh y mộc mạc rất phổ thông, chải hai cái búi tóc đơn giản, vẫn hoàn mỹ đến mức nàng không thể bắt bẻ được gì. Ôn Ngọc Nhuyễn nàng đây không phải chưa từng thấy qua người đẹp, năm đó nàng được may mắn tham gia qua Bàn Đào Đại hội của Tây Vương Mẫu, gặp qua tiên đồng Tiên Giới, người đẹp nhất chẳng qua cũng chỉ đến thế.

Lam Yến Trầm bưng chén thuốc đã nguội trong tay, trầm mặc đi đến trước giường rồi cầm chén thuốc đưa cho Ôn Ngọc Nhuyễn: “Thuốc đã nguội, ngươi uống đi.”

Ôn Ngọc Nhuyễn nhìn chén thuốc đen như mực kia, lông mày nhăn nhó lại, ghét bỏ nói: “Ta đã khỏi rồi, không cần uống thuốc, ngươi cứ mang đi đổ đi...... Hắt xì!!!”

Còn chưa nói xong, nàng liền không nhịn được hắt hơi một cái.

Lam Yến Trầm: “......”

“Dù sao thì ta cũng sẽ không uống thuốc.” Ôn Ngọc Nhuyễn quay mặt sang một bên nói.

Nàng ghét nhất là vị đắng ngắt của thuốc Đông y.

Bây giờ bề ngoài của Ôn Ngọc Nhuyễn cũng chỉ là một nữ đồng bảy tuổi cho nên dù giờ nàng tùy hứng đứng lên cũng không có chút nào là không tự nhiên. Lam Yến Trầm nhìn nàng, ánh mắt lại hơi tối xuống, dùng ngữ khí bá đạo nói: “Thuốc này ngươi nhất định phải uống, tới đây ta đút cho ngươi.”