Chương 1: Nhìn qua hẳn là tay của một hài đồng bảy, tám tuổi

Miệng bị ép buộc cạy mở.

Ngay sau đó, một dòng chất lỏng đắng chát lạ thường chảy vào trong miệng khiến cho cánh mi Ôn Ngọc Nhuyễn vốn đang khép chặt run lên, nàng chậm rãi mở mắt.

Đập vào tầm mắt nàng chính là một khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, và một đôi mắt phượng đen láy như hồ sâu thăm thẳm.

Khoảng cách của hai người họ thật sự rất gần, môi dán vào môi, mặt dán vào mặt, nàng thậm chí có thể thấy rõ ràng ngũ quan tinh xảo cùng hàng mi dài cong vυ"t của hắn.

Tuy khuôn mặt này vẫn còn non nớt nhưng cũng có thể thấy rõ sau khi lớn lên hắn sẽ phong hoa tuyệt đại thế nào.

Đại não Ôn Ngọc Nhuyễn trống rỗng mất một lúc sau đó liền nhanh chóng khôi phục thần trí.

Vị đắng chát nồng đậm trong miệng khiến cho Ôn Ngọc Nhuyễn hiện lên vài phần chán ghét trong mắt, theo đó còn có thêm vài phần phẫn nộ, dường như nàng không cần suy nghĩ liền há miệng ra rồi hung hăng cắn đôi môi mỏng mềm mại đang dán vào môi nàng.

Chủ nhân của khuôn mặt nhỏ nhắn kia lập tức phát ra âm thanh đầy đau đớn, cơ thể như giật điện mà nhanh chóng kéo ra một khoảng cách với cơ thể nàng.

“Ôn Ngọc Nhuyễn! Ngươi là cẩu hay sao?!” Nam hài tử phát ra thanh âm trong vắt ẩn chứa sự giận dỗi, môi bị cắn ra máu càng làm cho nó thêm vài phần yêu diễm cùng đôi mắt phượng như muốn phun ra lửa đang nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn.

Nghe nam hài tử gọi tên của mình, Ôn Ngọc Nhuyễn nhanh chóng liếc mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh nàng. Một căn phòng nhỏ nhìn qua tương đối xập xệ, đồ vật ngoài cái giường làm bằng tấm ván gỗ mà nàng đang nằm, cũng chỉ có một chiếc bàn gỗ cùng một cái tủ cũ nát.

Cái này, đây không phải là gian phòng lúc trước của nàng hay sao?

Trong nháy mắt, đại não Ôn Ngọc Nhuyễn lại trống rỗng, trí nhớ của nàng chuyển về hình ảnh nàng bị lão tử Thiên Đạo dùng chín mươi chín đạo thiên lôi đánh cho thành tro tàn.

Lão già kia thật sự rất xấu xa! Nàng chẳng qua chỉ cướp một con yêu thú của hắn mà hắn lại đến mức chỉnh nàng tới chết?

Chịu bạo kích của thiên lôi khiến hồn phách nàng phải chịu nỗi đau đớn như khắc trong xương cốt, đến nỗi bây giờ nàng vẫn còn cảm giác đau.

Không phải nàng đã bị thiên lôi đánh cho hồn phi phách tán sao? Tại sao bây giờ lại như quay trở về một lần nữa?

“Két… két…” Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, một nữ tử tướng mạo ôn uyển mặc bạch y vội vã đi đến. Khi nhìn thấy nữ oa nho nhỏ ngồi ở trên giường, Kiều thị lập tức bước nhanh hơn tới phía trước.

“Ngọc nhi! Cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh rồi!” Thanh âm vừa kinh ngạc vừa vui mừng vang lên, Ôn Ngọc Nhuyễn cũng bị Kiều thị ôm vào trong ngực.

“Mẫu thân?” Ôn Ngọc Nhuyễn lẩm bẩm một tiếng.

Mẫu thân nàng không phải đã qua đời vì bệnh năm nàng mười hai tuổi sao? Thế nhưng tại sao khi nãy mẫu thân dùng tay sờ trán nàng, tay lại rõ ràng là ấm áp? Đây tuyệt đối là nhiệt độ chỉ người sống mới có thể có.

“Mẫu thân ở đây.” Kiều thị nhẹ nhàng sờ lên đầu Ôn Ngọc Nhuyễn: “Còn tốt còn tốt, đầu đã hết nóng rồi. Ngọc nhi, ngươi còn có khó chịu chỗ nào không? Nói cho mẫu thân biết?”

Ôn Ngọc Nhuyễn tạm thời không trả lời Kiều thị mà đem hai tay đưa tới trước mắt.

Quả nhiên, hai tay của nàng trở nên nhỏ nhắn còn có chút bụ bẫm, nhìn qua hẳn là tay của một hài đồng khoảng bảy, tám tuổi.

Nàng, vậy mà thật sự trọng sinh thành công?

Thì ra, vào lúc nàng hồn phi phách tán, Phì Điểu nói sẽ chọc thủng thời không cho nàng một hi vọng sống không phải là lừa gạt nàng!

Lúc này, Ôn Ngọc Nhuyễn bừng tỉnh nhớ tới năm nàng bảy tuổi ở kiếp trước, nàng và đường ca bởi vì một chút việc vặt nên xảy ra xung đột. Sau đó nàng liền bị xuống sông, cũng may đại ca cùng phụ thân nàng kịp thời chạy tới vớt nàng từ trong sông lên.

Sau đó, nàng trải qua một thời gian bị bệnh nặng.

Đó cũng là lần đầu tiên nàng bị bệnh nặng như vậy từ lúc chào đời tới nay, ước chừng phải nằm trên giường hơn nửa tháng mới khỏi hẳn.