Chương 27: Đánh dấu chủ quyền

53 Triệu Viện Viện trừng mắt, hung dữ nhìn Tô Tử Bảo, "Cô là ai? Sao tôi lại chưa từng thấy cô."

Tuy rằng ngày Bùi Dực kết hôn, Tô Tử Bảo quang minh chính đại xuất hiện, còn lên cả TV.

Nhưng mà cũng không phải là ai cũng có tư cách, để tham gia hôn lễ của hai nhà Bùi Tô.

Cho dù có tham gia, thì cũng chỉ có thể ngồi ở góc, không thấy rõ được bộ dạng của Tô Tử Bảo.

Buổi hôn lễ đó được diễn ra vô cùng vội vàng, rất nhiều công tử nổi tiếng đều không ở đó, ngay đến cả anh ruột của Bùi Dực cũng còn không đến, hơn nữa Tô Tử Bảo ra nước ngoài ba năm, trở về chưa được vài ngày liền kết hôn, thời gian xuất hiện quá ngắn, dẫn đến việc rất nhiều người chỉ mới nghe danh của cô, chứ chưa được gặp tận mắt.

Người phụ nữ tên Triệu Viện Viện này, chính là loại đó.

Tô Tử Bảo vốn định đi vòng qua, không nghĩ rằng lại đυ.ng phải Bùi Dực, còn bị anh kéo.

Tô Tử Bảo đã từng nói là sẽ không quan tâm đến đời sống riêng tư của Bùi Dực, nếu như đυ.ng phải thì cũng sẽ coi như không nhìn thấy.

Nhưng mà cũng đã đến bước này rồi, Tô Tử Bảo cũng không thể giả vờ là mình chỉ đi ngang qua thôi.

Nếu như đã làm vợ của Bùi Dực, vậy thì phải làm ra được điệu bộ của một Bùi phu nhân.

Tô Tử Bảo thò tay ôm lấy eo của Bùi Dực, thân mật tựa ở trong lòng ngực của anh, hướng về phía Triệu Viện Viện cười cười, "Tôi cũng chưa từng thấy cô, có gì mà kỳ lạ chứ."

Một màn này, liền có thể nhìn thấy Triệu Viện Viện ghen tức dữ dội.

"Đừng tưởng rằng có được tí nhan sắc thì có thể quyến rũ được Bùi tam thiếu, cũng không biết tự nhìn lại thân phận của mình đi, đúng là không biết xấu hổ." Triệu Viện Viện cũng không nhận ra Tô Tử Bảo, cho rằng cô cũng chỉ là những người phụ nữ ở ngoài vây quanh anh, nên xem thường nói.

Tô Tử Bảo dáng tươi cười ưu nhã, "Ừ, lời này nói cũng rất đúng."

"Cô!" Triệu Viện Viện thò tay ra muốn kéo Tô Tử Bảo ra, thì lại bị Bùi Dực ngăn cản.

Triệu Viện Viện ủy khuất nói, "Bùi Dực, anh nghe đi, cô ta đang chế giễu em!"

Với độ thông minh này, lại vẫn nghe ra được sự chế giễu.

"Đây là vợ anh, Tô Tử Bảo." Bùi Dực rất bình thản thái độ giống như là cặp vợ chồng lâu năm rồi mà giới thiệu Tô Tử Bảo, rồi hướng về phía cô nói, "Đây là Triệu Viện Viện."

Triệu Gia.

Hải Thành tứ đại hào phú, Bùi Lôi Tô Bạch, đều là đại gia tộc được kế truyền từ trăm năm.

Nhưng mà theo thời gian trôi qua, không ít hào phú dần dần xuống dốc, ví dụ như Tô gia, cũng có một vài gia tộc phất lên, thế thái so với tứ đại hào môn còn có phần huênh hoang hơn.

Ví như Triệu Gia.

Nếu như họ Triệu, cô ta nhất định là người của Triệu Gia.

Triệu Viện Viện sắc mặt cứng đờ, không ngờ tới bản thân mình mắng chửi người ta là không biết xấu hổ, vậy mà lại thành ra mắng ngay phải người vợ chính thức.

Nhưng mà sau khi biết rõ xong, cô ta liền khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Chính là cô ta sao, một cái bình hoa nổi tiếng vô dụng, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."

Tô Tử Bảo nhàn nhạt liếc cô ta, mặt mày thanh đạm, giống như chỉ đang nhìn một cái gốc cây ở ven đường, hay là một con chó vậy.

Ngẩng đầu nói với Bùi Dực, "Mới vừa tới, không nghĩ tới trên đường đi lại gặp anh.

Chúng ta vào trong thôi."

"Ừ." Bùi Dực cười cười, ôm Tô Tử Bảo đi vào bên trong.

Triệu Viện Viện nhìn bóng lưng của hai người bọn họ liền nghiến răng ken két.

Cô không thể bị so sánh với những người phụ nữ không thân phận gì mà chỉ vì tiền mà bò lên người Bùi tam thiếu kia được, cô là thiên kim của Triệu Gia, tuy rằng Triệu Gia không phải là tứ đại hào phú, nhưng mà nói đến sự phát triển, thì đã sớm vượt qua Tô gia.

Không phải chỉ là tổ tông bọn họ làm giàu sớm hơn một chút thôi sao? Tô gia thì có gì hay chứ.

Hiện tại cũng đã xuống dốc rồi.

Triệu Viện Viện cùng Bùi Dực bọn họ là đồng lứa đấy, từ lúc đi học đã quen nhau rồi, khi đó Bùi Dực trông cực kỳ đẹp trai, đánh nhau cũng rất lợi hại, gia thế lại tốt, Triệu Viện Viện liền thích anh.

Mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, cũng có qua vài mối tình, phụ nữ bên cạnh Bùi Dực cũng được thay như thay quần áo vậy, cô cũng chỉ là một bộ quần áo mà được anh thay ra thôi.

Nhưng mà nghĩ đến bản thân mình tốt xấu gì cũng là thiên kim của Triệu Gia, dựa vào thân phận của cô cũng rất xứng đôi với Bùi Dực, cho nên một mực ôm lấy ảo tưởng.

Mãi cho đến tuần trước, thình lình nghe được là Bùi Dực sắp kết hôn, tin này liền khiến cô tức đến phát khóc.

Triệu Gia sợ cô làm loạn, vào ngày hôn lễ của Bùi Dực còn cố tình nhốt cô vào trong phòng, bởi vậy cô còn không biết đến Tô Tử Bảo.

Vừa đẩy cửa ra, bên trong là ánh đèn lờ mờ, mùi thuốc lá tràn ngập cả gian phòng, một đám trai gái lẫn lộn ngồi ở trên ghế sa lon, ánh đèn chói mắt.

Vừa nhìn thấy Bùi Dực ôm một người phụ nữ xa lạ tiến vào, liền thấy một người đàn ông có vẻ ăn chơi trác táng huýt sáo.

"Hắc, Bùi Tam thiếu thật là lợi hại, cứ ra khỏi cửa là có thể đem theo một em về."

Tống Anh Kiệt liền vỗ một cái vào đầu hắn, "Nói lung tung cái gì đấy, đây là chị dâu, vợ Bùi Thiếu."

Lời này vừa ra, toàn bộ trai gái ở đây liền nhìn về phía Tô Tử Bảo, ánh mắt quét từ trên xuống dưới dò xét cô.

Bùi Dực ôm cô ngồi xuống giữa ghế sô pha, lười biếng nói, "Nhìn cái gì mà nhìn, tôi biết vợ tôi xinh đẹp rồi, mọi người thu hết ánh mắt lại đi.

Nên uống thì uống, nên hát thì hát.

"Chị dâu thật xinh đẹp." Người đàn ông huýt sáo vừa nãy cười tủm tỉm nói.

Bầu không khí một lần nữa lại khôi phục sự náo nhiệt, chỉ là có không ít những người phụ nữ đều đang thầm đánh giá Tô Tử Bảo.

Mà Tô Tử Bảo quét mắt một vòng, phát hiện ra có rất nhiều gương mặt quen mắt, đều đã gặp qua một lần tại buổi hôn lễ, nhưng cô cũng không nhận ra là ai.

Còn lại hầu hết là cô không biết, nghĩ đến có lẽ đều là những người giàu có ở Hải Thành.

Qua một lúc, Triệu Viện Viện kia liền bước vào, mấy người phụ nữ vây quanh cô ngồi cùng một chỗ, xem ra là cùng một nhóm với cô ta.

"Chị ba, em là Bùi Thi Thi, kính chị một ly." Một người con gái tướng mạo ngọt ngào nhu thuận liền cầm ly nước hoa quả đi tới.

Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, đôi mắt đen nháy, gương mặt tròn trịa, chính là một mỹ nhân bại hoại, thoạt nhìn còn giống như một học sinh.