Chương 28: Nhặt được bảo bối

Họ Bùi? Tô Tử Bảo tìm tòi trong trí nhớ một lượt, cô là Bùi phu nhân, tự nhiên sẽ nhớ hết toàn bộ mọi người trong Bùi gia.

Bố Bùi Dực, cũng chính là bố chồng của cô, có một người em ruột, sống ở Dương Thành, là giáo sư đại học.

Theo lý mà nói quan hệ máu mủ thân cận đến như vậy, nhưng mà không biết tại sao, hai nhà lại không hay qua lại với nhau, rất lãnh đạm.

Ngay cả Bùi Dực kết hôn, mà Bác hai của Bùi gia, một người cũng không có tới.

Điều này trong một đại gia tộc cũng là rất bình thường, có đôi khi hai chi tranh đoạt gia sản tranh giành đến mức ngươi chết ta sống, đấu đá lẫn nhau đều có, như ngày hôm nay thì cũng chỉ là không qua lại với nhau mà thôi.

Chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp bác hai của Bùi gia tại đây.

Tô Tử Bảo cầm ly rượu vang lên khẽ đυ.ng nhẹ với cô một cái, lễ phép cười nói, "Rất hân hạnh được biết cô, Thi Thi."

Bùi Thi Thi sau khi kính rượu xong liền hướng về phía Tô Tử Bảo cười cười, ngồi ở bên cạnh Bùi Dực, thỉnh thoảng nói giỡn hai câu, tình cảm của hai anh em thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

"Tô Tử Bảo, hát một bài đi." Tống Anh Kiệt đưa microphone qua.

Tô Tử Bảo cười lắc lắc tay, "Mọi người chơi đi, ngũ âm của tôi không được hoàn thiện, nghe mọi người hát là được rồi."

Từ kiếp trước sau khi cổ họng cô bị phá hoại, cô liền không còn hát qua bất kỳ một bài hát nào nữa.

Tô Tử Bảo đối với thứ này, cũng ít nhiều để lại một chút di chứng về tâm lý, không có cách nào để có thể đυ.ng vào nữa.

"Được được được, cô cứ khiêm tốn đi." Tống Anh Kiệt nói xong, đem mic đưa cho Bùi Thi Thi, "Thi Thi, cô hát đi, sinh viên cao học của học viện âm nhạc không thể mất bình tĩnh được."Bùi Thi Thi có chút thẹn thùng, nhưng mà khúc nhạc dạo của bài hát cũng đã vang lên rồi, cô lại không tiện từ chối, liền bắt đầu hát.

Lúc vừa bắt đầu còn có chút ngập ngừng, Tô Tử Bảo đã nghe qua nhiều ca khúc, vừa nghe liền biết được cô đang căng thẳng.

Nhưng mà sau khi hát một đoạn, cô dần dần tiến vào trạng thái, đặc biệt nhập tâm, so với năm đó Tô Tử Bảo được nghe qua ca khúc này ở buổi hòa nhạc còn động lòng người hơn.

Cô hát rất có hồn! Rất nhiều người có kỹ xảo trong lúc ca hát, nhưng mà có thể trở thành thiên hậu, thì không thể thiếu một trong hai thứ đó chính là linh hồn và kỹ xảo.

Kỹ xảo dựa vào thiên chất, có người không thể học được nhưng cũng có một số người sẽ học được.

Mà linh hồn, thì hoàn toàn dựa vào thiên phú.

Tô Tử Bảo không nghĩ tới bản thân mình tìm hoài mà chẳng thấy, kết quả đi hát karaoke, lại tìm thấy được một bảo bối.

Bùi Thi Thi còn rất nhiều chỗ cần tôi luyện, nhưng mà Tô Tử Bảo nhìn ra được, cô có tư chất để trở thành thiên hậu.

Hơn nữa giọng hát của cô vô cùng trong trẻo, vô cùng thích hợp để hát ca khúc《 anh không phải là tình nhân 》mà cô viết.

Thật tốt quá! Cô ấy ngoại trừ hơi trẻ và không có danh tiếng, thì so với Lạc Băng Uyển còn thích hợp hơn!

Chính là cô ấy rồi!

Tô Tử Bảo trong mắt hiện lên tia sáng chói lòa, nhưng mà vừa nghĩ tới thân phận của cô ấy, liền tiến sát tới bên cạnh Bùi Dực, nói, "Bùi Dực, người của Bùi gia, có phải là không được tiến vào giới giải trí không?"

Ngay đến Tô gia bọn họ còn không được, chứ đừng nói gì đến Bùi gia.

"Ừ, đương nhiên là vậy rồi." Bùi Dực tựa hồ biết rõ cô đang nghĩ gì, ngón trỏ thon dài gảy nhẹ lên cằm của cô, "Sao thế? Nhìn trúng Thi Thi?"

Tô Tử Bảo đắn đo, "Cô ấy không phải là học ở học viện âm nhạc sao? Thật ra thì rất thích hợp để phát triển trong giới giải trí.

Cái này có thể nghĩ cách dàn xếp một chút không."

"Người của Bùi gia đúng là không thể tiến vào ngành giải trí.

Chỉ có điều nhà bác hai bọn họ, sớm đã bị đuổi ra khỏi Bùi gia rồi, vì vậy Bùi Thi Thi, không tính là người của Bùi gia." Bùi Dực hời hợt nói ra.

Tô Tử Bảo giờ mới hiểu ra, bị đuổi ra khỏi Bùi gia rồi? Khó trách hai nhà cũng không qua lại với nhau.

Nhưng mà thân phận như vậy thì lại càng ngại hơn, xem ra quan hệ của Bùi gia và nhà bác hai không tốt chút nào.

Nhưng mà khó lắm mới phát hiện ra một bảo bối như vậy, Tô Tử Bảo thật sự không muốn bỏ lỡ.

"Bùi Thi Thi đăng ký vào học ở học viện âm nhạc chính là vì muốn được vào công ty của Bùi thiếu, chỉ có điều Bùi Thiếu của chúng ta, không cho phép cô bước vào." Bên cạnh Tống Anh Kiệt nghe thấy bọn họ đang nói chuyện, liền bất ngờ tiến lên nói, "Thi Thi rất là ưa thích ca hát, nhưng mà bác hai cũng không muốn Thi Thi tiến vào ngành giải trí.

Cô bây giờ cũng coi như là một nửa người ở trong vòng giải trí rồi, biết rõ ở đây không tốt đẹp gì."

Tô Tử Bảo trông mong nhìn Bùi Dực, vốn cho là mình kiên cường lâu như vậy, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là muốn xem ý của anh.

"Bùi Dực, Bùi Thiếu, anh xem bây giờ em đã chuẩn bị xong hết cả rồi, chỉ còn thiếu một người nữa thôi." Cô ánh mắt ươn ướt, giống như một chú nai con ở trong rừng vậy, làm cho người ta cảm thấy rung động.

Bùi Dực nhếch lên một nụ cười lười biếng, tiện tay lấy vài quả nho đặt ở trên bàn, bộ dạng giống như một ông lớn đang chờ được hầu hạ vậy.

Tô Tử Bảo vì kế hoạch lớn của mình, đôi bàn tay thon dài liền nhanh nhẹn bóc vỏ nho, đang muốn đưa đến bên miệng của Bùi Dực, nhưng mà khi nhìn đến biểu tình vẫn mất tập trung như trước ở trên mặt của vị công tử đào hoa này, hoặc có thể nói là thái độ chẳng quan tâm đến điều gì hết, lông mày tuấn lãng, đôi mắt hẹp dài thâm sâu, lộ ra một chút nghiền ngẫm.

Cắn răng hạ quyết tâm, sau đó cô liền ngậm lấy quả nho tiến lên phía trước cúi xuống áp vào môi của Bùi Dực, nhẹ nhàng đem quả nho đẩy vào trong miệng của anh, sau đó tựa như con thỏ con bị giật mình vậy, cô rất nhanh sau đó liền quay đi, muốn rời đi.

Bùi Dực rõ ràng sững sờ, trong đôi mắt hiện lên một tia lưu luyến vui vẻ, bàn tay giữ lấy đầu của Tô Tử Bảo, không cho cô rời đi.

Lúc nuốt quả nho xuống, anh cũng đồng thời nhấp nháp mùi vị của cô.

Kỹ năng hôn của anh rất tốt, ôn nhu mà bá đạo, triền miên mà đau đớn, Tô Tử Bảo vốn là đưa đến tận cửa vậy mà lúc này lại bị anh hôn đến mức khó thở, cô thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng, kiều diễm ướŧ áŧ.

Cô kỳ thật chỉ là muốn đút cho anh một quả nho mà thôi!

Giữa răng và môi, chỉ còn lại mùi thơm ngát lẫn vị chua ngọt của nho.