Chương 26

Tô Tử Bảo bước vào công ty truyền thông Đế Tước, cũng dần dần thích ứng được với thân phận Bùi phu nhân.

Bùi Dực không hổ danh là công tử đào hoa đệ nhất Hải Thành, ngày nào cũng ở bên ngoài lêu lổng, chỉ là bây giờ vừa mới cưới, vậy nên anh vẫn phải nể mặt nhà Tô gia, ban đêm cho dù muộn đến thế nào cũng sẽ trở về nhà.

Tô Tử Bảo cũng đã viết xong vài bài hát, đang trong quá trình thu âm album bán hạ.

Chỉ có điều rắc rối lớn nhất bây giờ chính là, Lạc Băng Uyển không ở đây, bài hát này nên tìm ai để hát đây.

Mà người hát ca khúc phong cách lại hoạt bát, đáng yêu, cho dù Lạc Băng Uyển có đồng ý, thì cũng không hợp với khí chất lạnh lùng xinh đẹp của cô ấy, mà cái hồn của bài hát này, lại bắt nguồn từ Bùi Dực.

Một người như vậy, lại từng nhớ là cô vẫn chưa ăn cơm mà bảo quản gia chuẩn bị bữa tối cho cô, mà hơn nữa vì cô và Lạc Băng Uyển đối chọi nhau, anh đối với cô lại lúc tốt lúc không, lúc nóng lúc lạnh.

Mỗi lần nhẹ nhàng, đều khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc, vui vẻ.

Mỗi lần lạnh nhạt, lại khiến cho người ta cảm thấy tỉnh táo lại.

Giai điệu của ca khúc hoạt bát vui vẻ, ca từ lại càng tương phản so với những loại ca từ buồn bã điển hình, cách nhả chữ cũng rất đặc biệt.

Có rất nhiều người cũng từng gặp qua những người lúc nóng lúc lạnh với mình giống như vậy, ca khúc này, nếu như ca khúc này được phát hành thì sẽ thu hút được sự đồng cảm của rất nhiều người.

Hơn nữa ca từ lại mềm mại rất dễ để người ta thuộc và truyền nhau hát.

Bây giờ việc cần làm chính là tìm ra người có thể hát được bài hát này.

Nghệ sỹ trong công ty cô đều đã xem qua rồi, đúng thật là giống hệt trong hồ sơ, hoàn toàn không phù hợp.

Tống Anh Kiệt mấy ngày hôm nay cũng phải làm việc quá sức cùng với Tô Tử Bảo, nói, "Tô tổng giám sát, Tô đại tiểu thư, người ở trong phòng chúng ta cô đều xem qua rồi, đối với những người này tôi thật sự là cũng hết cách rồi.

Công ty Đế Tước là một công ty nhỏ, cô muốn tìm một người như Lạc Băng Uyển thật sự là rất khó.

Cô xem, bây giờ cũng không còn sớm nữa, tối nay tôi còn có hẹn tới KTV nữa, vậy tôi đi trước được chưa?"

"Đi đi.".

Tô Tử Bảo đang xem tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên nói.

Tống Anh Kiệt đang chuẩn bị ra khỏi cửa, đột nhiên lại như nhớ ra điều gì đó, nói, "Suýt thì quên mất, Bùi thiếu bảo tôi gọi cô cùng đi."

"Hả?" Tô Tử Bảo tỏ ra khó hiểu, "Gọi tôi làm gì?"

Tống Anh Kiệt nói, "Còn làm gì nữa, xem chuyện vui thôi.

Ai mà chẳng biết Bùi thiếu của chúng ta đã kết hôn rồi, vợ lại là con gái lớn nhà Tô gia, nhưng mà cô vừa về nước, mọi người đều không biết cô, còn không phải là muốn Bùi thiếu dẫn cô đi ra mắt sao.

Bùi thiếu thấy cô luôn bận rộn, hôm nay vừa hay là thứ bảy, không phải đi làm, đi thôi."

Mỗi người đều có phạm vi của mình.

Bùi Dực đồng ý dẫn cô bước vào cái phạm vi đó, cũng coi như là điều hiếm gặp rồi.

"Được, tôi biết rồi.

Anh đi trước đi, tôi quay về thay quần áo, anh đưa địa chỉ cho tôi, tôi tự đến đó." Tô Tử Bảo liếc qua bộ đồ công sở đang mặc trên người mình.

Tống Anh Kiệt búng tay, "Được rồi, KTV Ám Dạ, chính là cái chỗ mà lần trước cô đã tới."

8 giờ tối, Tô Tử Bảo mặc một bộ váy dài màu rượu vang, mái tóc dài được xõa dài xuống ngang eo, trang điểm nhẹ nhàng, cầm lấy túi xách bước ra khỏi cửa..

Tài xế Bùi Tiểu Xuyên đưa Tô Tử Bảo đến KTV Ám Dạ, Tô Tử Bảo ở quầy lễ tân hỏi Bùi Dực đang ở phòng nào, lúc này ngay lập tức liền có người dẫn cô đi.

Vừa đi vừa nói, lúc này đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm theo tông màu khói mặc một chiếc váy ngắn màu đen chặn trước mặt một người đàn ông.

Người đàn ông kia mặc một chiếc áo sơ mi in hoa màu xanh lam, chiếc quần dài màu nâu, đi một đôi giày da, mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng nhìn từ sau lưng cũng có thể thấy đây là một công tử phong lưu.

Trong tay anh ta còn cầm một điếu thuốc, đã hút hết một nửa, giữa ngón tay còn đeo một chiếc nhẫn, hết sức xa xỉ.

Tô Tử Bảo vốn dĩ vừa nhìn thấy bóng lưng này đã cảm thấy có chút quen thuộc, vừa nhìn thấy chiếc nhẫn kia, liền lập tức nhận ra.

Đó chính là, nhẫn cưới của hai người bọn họ.

Là hàng đặt làm, cả thế giới cũng không có cái thứ hai có cùng mẫu mã như vậy.

Bùi Dực!

Tô Tử Bảo vốn định coi như không thấy gì, cứ thế mà đi theo người phục vụ kia vào phòng, nhưng mà bọn họ đang chặn ở trước mặt, cứ đi qua như vậy, cũng không nên nhỉ?

Đang suy nghĩ, người phụ nữ kia vừa nói gì đó, vừa tiến lại gần Bùi Dực.

Mà Bùi Dực lại lùi về phía sau, lùi về đúng phía mà cô đang đứng.

KTV Ám Dạ rất ồn ào, nhưng mà càng ngày càng tới gần, lúc này cũng có thể nghe được rõ ràng mọi thứ.

"Bùi Dực, anh là đồ vô lương tâm, lúc đầu còn ngọt ngào gọi em là bảo bối là vợ yêu! Kết quả bây giờ lại cưới người khác, anh nói đi, rốt cuộc là anh có ý gì?" Đó là tiếng của người phụ nữ, trong giọng nói mang theo sự hờn dỗi lẫn ấm ức.

"Triệu Viện Viện, những lời này anh phải nói với mười mấy cô là ít, nếu như đều lấy hết về, vậy thì thật sự là anh không nuôi nổi." Giọng nói của Bùi Dực vẫn nhẹ nhàng như cũ, vừa nói, vừa lùi về phía sau.

Triệu Viện Viện vừa giận vừa xấu hổ, "Quả nhiên đàn ông chẳng có ai là tốt đẹp, mặc quần lên rồi thì quên luôn người ta."

"Lúc cởϊ qυầи xuống anh cũng nói thế." Bùi Dực dập điếu thuốc, "Triệu Viện Viện rốt cuộc em muốn làm gì?"

Triệu Viện Viện ánh mắt đưa tình nhìn Bùi Dực, bước về phía trước dán vào người Bùi Dực, "Từ ngày anh kết hôn anh liền không ngủ ở ngoài nữa.

Anh không nhớ người ta, nhưng mà người ta nhớ anh lắm.

Đêm nay, đến nhà em nhé?"

"Đừng gây chuyện nữa." Bùi Dực cũng lùi về sau một bước lớn, nhưng không ngờ tới, sau lưng lại đυ.ng phải thứ gì đó rất mềm mại.

Có người?

Bùi Dực quay đầu, liền nhìn thấy Tô Tử Bảo xinh đẹp đang đứng ở bên cạnh.

Cô mặc một chiếc váy hoa mỏng bó sát, dưới đuôi váy là họa tiết lá sen, điểm xuyến thêm một số hoạt tiết hình giọt nước.

Trên gương mặt xinh xắn được trang điểm nhẹ nhàng, nhìn cực kỳ thoát tục, kinh động lòng người.

Mà lúc này, trên mặt người vợ nhỏ như cô lại đang viết một dòng chữ "Tôi chỉ là người qua đường, đừng để ý đến tôi."

Tô Tử Bảo đến từ lúc nào? Nói vậy thì, những lời vừa rồi của Triệu Viện Viện, cô ấy đều nghe thấy hết rồi? Bùi Dực mặc dù bản thân ở bên ngoài phong lưu phóng khoáng, nhưng mà anh cũng không muốn nói những chuyện này ở trước mặt vợ mình và người phụ nữ khác, lúc nhìn thấy, liền dứt khoát tiến lên, ôm chặt lấy Tô Tử Bảo: "Xin lỗi, tối nay anh đến nhà cô ấy.".