Chương 25: Tôi Sẽ Đi Đến Cùng

Trong đêm im ắng, trong biệt thự lại đèn đóm sáng trưng.

Tô Tử Bảo chuyển từ đỡ Bùi Dực, đổi thành lôi đi xềnh xệch, cuối cùng ném anh vào phòng ngủ.

Mở đầy bồn nước, cởi hết quần áo của anh ra chỉ chừa lại qυầи ɭóŧ sau đó ném vào bồn tắm lớn, sau đó lau khô người rồi kéo về trên giường.

Lúc này mới xuống lầu thu dọn bãi nôn của anh, trông thấy bản thảo bị ném vào thùng rác, bất đắc dĩ cười cười.

Thành quả lao động mà cô suy nghĩ cả đêm, đã bị anh nôn lên hết.

Nhưng mà cũng thật sự là quá nguy hiểm, thiếu chút nữa là nôn hết lên mặt cô.

Nghĩ tới đây, Tô Tử Bảo bất giác bật cười.

Đột nhiên có ánh sáng lóe lên, Tô Tử Bảo vội vàng cầm lấy bút, ghi lại xuống giấy.

Nhưng mà cũng chỉ ghi đại khái lại, có chút lo lắng người trên giường, mới vừa rồi còn thiếu chút nữa là nôn hết lên người cô, không biết lúc này có ngủ yên không, liền lên phòng ngủ.

Trên giường Bùi Dực đang yên tĩnh ngủ, sau khi nôn xong thì đã lại trở lại như bình thường.

Tô Tử Bảo ngồi ở bên giường của anh ngáp một cái, đột nhiên bị anh bắt lấy tay.

"Đừng đi."

Tô Tử Bảo kinh ngạc nhìn anh, nói mơ rồi? Giãy giãy, anh tóm rất chặt, không thể tránh thoát được

"A Lam."

Một cái tên lạ lẫm phát ra từ trong miệng anh, Tô Tử Bảo nhìn qua anh, đem tất cả tên của các nghệ sỹ, thiêm kim trong Hải Thành nhớ lại một lượt, nhưng cũng không nhớ ra ai tên là A Lam.

Người này là ai vậy, cùng Bùi Dực có quan hệ gì? Được rồi, cho dù là có quan hệ gì đó với anh, thì cũng chẳng liên quan đến mình.

Cô chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh mà thôi.

Cũng đã sớm nói rõ rồi, tuyệt đối không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh.

Cho dù trong lòng anh có ẩn giấu một người phụ nữ nữa thì cũng có sao chứ, hàng đêm ăn chơi thì có sao, thứ cô phải làm, chỉ là thừa dịp bản thân còn là phu nhân của Bùi Tam Thiếu, đạt được thứ mình muốn.

Bất tri bất giác, Tô Tử Bảo dựa vào trên giường cũng đã ngủ mất.

Trong ánh trăng mờ, dường như có thứ gì đó lúc ẩn lúc hiện phía trên mặt, Tô Tử Bảo thò tay sờ qua, một tay toàn là lông, trong nháy mắt liền bị dọa mà tỉnh lại.

Trợn mắt nhìn qua, thì ra là Bùi Dực đang cầm lấy tóc của cô đùa nghịch, thấy Tô Tử Bảo tỉnh lại, liền tươi cười, "Tô Tử Bảo, mặt trời lên cao lắm rồi, không đói bụng hay sao mà ngủ lâu vậy?"

"A!" Tô Tử Bảo ngồi bật dậy, "Bây giờ mấy giờ rồi? Chết tiệt, tối qua quên đặt báo thức, muộn làm rồi."

Tô Tử Bảo vội vã đi làm, hoàn toàn quên mất việc mình tối hôm qua còn ngủ chung giường với Bùi Dực.

Bùi Dực ngồi tựa vào đầu giường nhìn thấy cảnh này, một tay liền kéo cô vào trong ngực, ngón trỏ chỉ vào đầu của cô, "Sử dụng đầu óc một chút đi, hôm nay là thứ bảy."

Tô Tử Bảo lúc này mới thở phào, "Đúng rồi, hôm nay là thứ bảy, em còn đang tưởng ngày thứ hai đi làm mà đã đi muộn thì đúng thật là..."

Trầm tĩnh lại, Tô Tử Bảo trở mình trong lòng Bùi Dực, đang định ngủ tiếp, trong nháy mắt toàn thân cứng ngắc.

Đợi đã nào...!

Sao mình lại ở trên giường cùng với anh ấy thế này? Nhớ ra rồi, tối hôm qua anh kéo tay của mình, tránh ra không được nên cũng để anh tùy ý kéo luôn.

Sau đó...!Sau đó liền mơ mơ màng màng ngủ mất rồi?

Buổi sáng tỉnh lại, thì đã ở trên giường cùng nhau rồi! Tô Tử Bảo sờ sờ người mình, quần áo vẫn mặc đủ, thân thể cũng không có cảm giác đặc biệt gì, xem ra cũng chưa xảy ra chuyện gì..

Lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra.

"Bùi Dực, phòng em ở đâu?" Tô Tử Bảo hỏi.

Cô tối hôm qua chăm sóc anh đến nửa đêm, lúc này vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ, vừa hay là thứ bảy, cô muốn ngủ thêm một lát nữa.

Bùi Dực chỉ chỉ vào giường, "Đây."

"Vậy anh ở đâu?" Tô Tử Bảo lần nữa hỏi

Lần sau anh uống say rồi, thì mình còn biết mà dìu anh ấy đến đấy, tránh việc sáng ra tỉnh dậy lại gặp phải một màn khó xử như vậy.

Bùi Dực miễn cưỡng nhìn cô, bên môi câu dẫn ra một vòng ý vị thâm trường cười, "Ở đây."

"Anh...! Ý anh là, muốn ở cùng em?" Tô Tử Bảo trừng lớn mắt.

Không phải bọn họ đã ký hợp đồng là muốn ở cùng phòng thì phải được sự đồng ý của cả hai rồi sao?

Bùi Dực lông mày khẽ nhướn lên, trông đôi mắt hẹp dài lộ ra ý cười, "Nếu không thì sao? vợ chồng mới cưới, phân phòng mà ngủ.

Em muốn cho cả cái Hải Thành này biết, vợ chồng chúng ta không hợp sao?"

"Thế nhưng..." Tô Tử Bảo vẫn cảm thấy không thích hợp.

Bùi Dực hai tay gối ở sau ót, không nhìn tới Tô Tử Bảo, lười biếng nói, "Em yên tâm, Bùi Tam thiếu này từ trước đến nay đều chưa từng ép buộc ai.

Nhưng mà nếu em đã gả cho tôi, thì phải giữ gìn thanh danh của một Bùi phu nhân, tối thiểu là cũng phải để cho người của hai nhà Bùi Tô cảm thấy chúng ta sống rất hòa hợp, đừng để ông lo lắng.

Đương nhiên, nếu như bởi vì em ngủ cạnh anh mà có nhu cầu gì, ví dụ như muốn tuột khăn tắm, kéo tay, hoặc là càng thân mật hơn một chút thì...!Anh đều, đáp ứng đến cùng."

Lúc nói xong bốn chữ cuối cùng, Bùi Dực ánh mắt rơi xuống trên người Tô Tử Bảo, giọng nói trầm khàn lộ ra tia dụ hoặc.

Tô Tử Bảo khuôn mặt đen xì, "Ai muốn thân mật với anh."

"Cũng không chắc, dù sao thì anh cũng nhớ là, em đã nhìn thấy của anh một lần, cởi ra một lần." Bùi Dực nói xong liền vén chăn lên, dưới lớp chăn bông màu trắng, là cơ thể trần trụi mà hôm qua bị Tô Tử Bảo lột sạch.

Mà bên kia, Bùi Tây Lễ đang tìm Bùi Kỳ Thành kể khổ, "Nhị gia, Tô Tử Bảo thật sự là hơi quá đáng, tôi vì truyền thông Đế Tước mà cần cù chăm chỉ như thế, vậy mà cô ta vừa mới đến liền đuổi việc tôi.

Tôi cũng không có làm gì sai cả."

Bùi Tây Lễ là tổng thanh tra tài vụ của công ty truyền thông Đế Tước.

Đối với chức vụ tài vụ này, Tô Tử Bảo tự nhiên lại khống chế trong tay của mình, đây chính là huyết mạch của một công ty.

Bùi Tây Lễ là người muốn liên hợp từ chức để ra oai phủ đầu cô, thì Tô Tử Bảo lại thuận nước đẩy thuyền sa thải anh ta luôn, sắp xếp người của mình là Hứa Phàm, càng có thể khống chế toàn cục.

Bùi Kỳ Thành cùng Bùi Dực có vài phần tương tự, sắc mặt lạnh lùng, "Nghe nói chính anh là người viết thư từ chức."

"Vậy cũng đâu phải chỉ có một mình tôi viết đâu, nhiều người viết như vậy, vậy mà cô ta lại sa thải tôi, chứ cũng không sa thải người khác." Bùi Tây Lễ không cam lòng nói.

Bùi Kỳ Thành lạnh nhạt nói, "Ngu xuẩn.

Tài vụ là nơi quan trọng nhất của một công ty, cô ta đương nhiên muốn nắm trong tay.

Trước kia em của tôi là một công tử áo quần lụa là, ngoại trừ nâng đỡ Lạc Băng Uyển, còn lại chẳng lo việc gì, chức tài vụ trên tay anh nó cũng không thèm để ý.

Hiện tại Tô Tử Bảo bước vào công ty, vậy mà vừa mới tới đã tóm được quyền hành tài chính, xem ra người phụ nữ này, cũng rất có bản lĩnh."

"Vậy..."

"Anh họ Bùi, mà lại cùng với người ngoài liên hợp lại khi dễ Bùi phu nhân.Nếu như báo lên ban giám đốc, thì cũng sẽ chẳng ai giúp gì được anh.

Nhưng mà nếu không thể làm tổng thanh tra tài vụ, vậy những phòng ban khác, tôi có thể xếp anh vào làm.

Anh tiếp tục quay về truyền thông Đế Tước, để ý cô ta, xem xem rốt cuộc là cô ta muốn làm gì."

"Cảm ơn Nhị gia, Nhị gia yên tâm, tôi nhất định sẽ theo dõi chặt chẽ Tô Tử Bảo!".