Chương 18: Hẻm nhỏ da^ʍ tình (7)

Lâm Phi Nhiên cúi đầu hôn giọt lệ ở khoé mắt của đối phương, đem ngón tay đến gần bên miệng y, nói: “Nếm thử xem , là của em hay của thầy !”

Nghe vậy đột nhiên La Thành ngẩn người ra, nhưng rất nhanh sau đó cả khuôn mặt liền bắt đầu đỏ nựng, y quay mặt đi, xấu hổ không chịu nổi.

Lâm Phi Nhiên cũng không có tức giận, kiềm chế chiếc cằm của đối phương ngang ngược đem ngón tay nhét vào miệng y, đâm chọc cái lưỡi đang muốn trốn chạy , tại bên trong khoang miệng ấm áp kia quấy đảo.

“Ô ô ~ buông ra ~ đau ~ ô ô ~ a ~ ừ ~ khốn kiếp ~ ưm ~” Cả năm ngón tay của Lâm Phi Nhiên đều nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn của La Thành . Ngón tay thon dài cùng với móng tay sắc nhọn đùa dỡn khoang miệng của hắn, thi thoảng lại đâm chọc vào cái lưỡi non mềm phấn nộn kia. La Thành bị đùa bỡn đến thở dốc, lắc đầu tránh né sự kiềm chế của Lâm Phi Nhiên.

“Nói cho em biết, hương vị đó ăn có ngon không ? Vừa rồi thầy ăn là da^ʍ thuỷ được ủ bên trong tao huyệt hay là tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà em đã tiết ở bên huyệt nhi của thầy” Đợi cả nửa ngày, Lâm Phi Nhiên mới chịu buông y ra, nhìn chằm chằm bộ dạng lê hoa đái vũ của La Thành hỏi. Câu hỏi vốn rất hoang da^ʍ vô sỉ thế nhưng lại bị bộ dáng nghiêm túc của Lâm Phi Nhiên làm cho người ta cảm thấy không phản cảm chút nào, ngược lại lại có một cảm giác hưng phấn kí©h thí©ɧ đến kinh tâm động phách.

La Thành nghe thấy bên trong l*иg ngực của mình có cái gì đó đang đập bang bang, rất lâu sau đó y mới tỉnh táo lại bắt trước bộ dáng nghiêm túc của Lâm Phi Nhiên, đáp lại : Đúng vậy , là tao thuỷ mà da^ʍ huyệt của thầy chảy ra !”

“ Năng lực của thầy thật kinh người , làm sao mà thầy lại biết được đâu là hương vị của da^ʍ thuỷ đâu là hương vị của tϊиɧ ɖϊ©h͙?”

Bị khen ngợi một phen La Thành không khỏi có chút đắc chí, phiêu phiêu nói : “dâʍ ŧᏂủy̠ mà da^ʍ huyệt của thầy sản xuất ra có mùi khai, còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em có mùi tanh nồng, đương nhiên là có thể dễ dàng phân biệt được !” Y nói xong thì lại cảm giác có cái gì đó không thích hợp, có thể phân biệt đâu mùi dâʍ ŧᏂủy̠ đâu là mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng không phải chuyện gì đáng để khoe khoang. Khi thảo luận vấn đề này lập tức trong tao huyệt vẫn còn cắm đại nhục bổng lại thấy không ổn, liền muốn thử từ trên người Lâm Phi Nhiên đứng lên, nhục huyệt vừa vừa ly khai đỉnh của đại nhục bổng đỉnh thì lại bị Lâm Phi Nhiên đè xuống.

“A ~ !!!” Tiểu huyệt nhi bị không hề được báo trước bị cắm đến tận cùng thẳng đến hoa tâm, cú sáp kia làm cho da^ʍ thuỷ trong tao huyệt nhi dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi, y run rẩy một trận giống như bị điện giật vậy.

“Lão sư đáng yêu của em, thầy đừng gấp rút như thế ! Tiểu tao huyệt ăn nhiều dịch dinh dưỡng của em như thế, chẳng lẽ không muốn đáp lại cái gì sao?”

La Thành vẫn còn đang chìm trong kɧoáı ©ảʍ được sáp nên không có phản ứng kịp. Bị Lâm Phi Nhiên hỏi như thế, tự nhiên có chút không hiểu, mở mắt, lăng lăng nhìn đối phương.

Lâm Phi Nhiên lại sờ sờ đầu của y, ôn nhu hôn y một cái: “Vì để không lãng phí dịch dinh dưỡng kia, lão sư, thầy sinh cho em một đứa đi !”

“Chuyện này ~ có liên quan với nhau sao ~” La Thành vẫn kinh ngạc, phân không rõ Đông Tây Nam Bắc.

“Làm sao lại không liên quan, tiểu lãng huyệt của thầy ăn đại nhục bổng của em, còn uống không biết bao nhiêu dịch dinh dưỡng nữa, đương nhiên là phải sinh cho em một đứa con rồi !”

Sinh cái mụ nội nhà ngươi á !!!

Ngươi cho rằng nam nhân sinh con cũng giống như nữ nhân sao ! chỉ cần tiểu nòng nọc tìm trứng mẹ là thành đứa trẻ !

Nam nhân muốn sinh con đâu phải đơn giản còn phải chú ý đến thiên thời địa lợi nhân hoà ! Y phóng túng cùng mấy con trai nhiều năm như thế , mỗi lần 3 thằng con trai đều tranh giành nhau bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong tao huyệt của y, số lượng nhiều như thế ! đặc như thế! Chất lượng cũng tốt như thế! So với ngươi còn mạnh hơn nhiều thế mà y cũng chưa trúng thưởng có bánh bao!

Đương nhiên đạo lý gì gì đó thì Lâm Phi Nhiên làm sao mà hiểu được ! Huống chi, kể cả khả năng y có thể sinh bánh bao ! Thì Lâm Phi Nhiên là cái thá gì mà y phải sinh con cho hắn ! Nói thế nào thì hắn cũng chỉ xếp hạng sau mấy con trai của y !

“Lão sư ~” Giọng Lâm Phi Nhiên bắt đầu ngọt ngấy ngấy mang theo vẻ làm nũng.

“Sinh không được ~” La Thành rất khó xử, y hoàn toàn không phải là người qua sông đoạn cầu* ! Huống chi y còn uống nhiều dịch dinh dưỡng dịch của người ta như vậy !

( qua sông đoạn cầu : ăn cháo đá bát; qua cầu rút ván)

“Không thử thì làm sao mà biết được không sinh ra được ~ ”

“Thử? Thử như thế nào?”

La Thành vừa hỏi xong, chỉ cảm thấy cả người liền bị kéo lên, tao huyệt ly khai côn ŧᏂịŧ, không có cái gì nhồi vào tiểu huyệt một trận gió lạnh chui vào lạnh lẽo không khỏi làm y co rút một chút.

Lâm Phi Nhiên đem hai chân La Thành mở đến tối đa, đối với tiểu tao huyệt sưng đỏ thổi một chút khí vào, nói: “Để cho hỗn hợp tao thuỷ của thầy cùng dịch dinh dưỡng của em ở lâu hơn một chút,là thầy có thể sin hem bé ngay thôi ! Thầy à, đừng nói là ngay cả một yêu cầu nhỏ nhoi như thế thầy cũng không đáp ứng em !”

La Thành nhìn bộ dáng đại vĩ ba lang của đối phương , co quắp một chút hỏi: “Em muốn như thế nào?”

(大尾巴狼: Đại vĩ Ba Lang: châm biếm những người không hiểu biết nhưng lại tỏ ra hiểu biết)

Lâm Phi Nhiên không có trả lời ngay câu hỏi của La Thành, bàn tay kéo lấy đống vải vụn thành trên người y, vo thành một cục rồi nhét vào trong tao huyệt của đối phương.

“A ~ !!!”