Chương 19: Hẻm nhỏ da^ʍ tình (8)

“A ~ !!!” vải áo tuy rằng có mềm mại nhưng so với thịt non trong tao huyệt vẫn còn thô ráp hơn nhiều . Hơn nữa còn bị vo thành một đống muốn nhét vào trong cái tiểu động kia cũng cực kỳ khó khăn, miếng áo chỉ nhét được một nửa, nhục huyệt đã bị căng đầy.

“A ~ a ~ ô ô ~ đừng ~ đừng nhét nữa ~ muốn bị nứt mất~ ô ô ~ tiểu huyệt nhi muốn bị nứt mất ~ a ~” La Thành hoảng sợ nhìn chằm chằm cái tên biếи ŧɦái kia vùi đầu vào giữa hai chân mình, chỉ thấy đối phương còn đang ra sức cố nhét thêm vào.

“Mau ~ mau buông thầy ra ~ muốn phá mất ~ tao huyệt ăn không nổi ~ ”

Lâm Phi Nhiên bị tiếng ầm ĩ của La Thành là cho khó chịu, ngẩng đầu cau mày nói : “Vậy thì làm sao! Nếu thầy không muốn ta nhét vào nữa chẳng lẽ thầy muốn đứng trước mặt học sinh mà tao huyệt lòi ra cái đuôi sao ! Còn nữa chẳng lẽ thầy không biết được hết công năng của tao huyệt bảo bối này , mỗi lần cái miệng nhỏ nhắn này đều ồn ào không chịu được nhưng có lần nào lại không ăn nổi !”

” Nhét toàn bộ ~ toàn bộ vào đi!!” La Thành toàn thân run rẩy một chút, sau đó Lâm Phi Nhiên nói cái gì thì y đều không có nghe thấy gì. Trong đầu của y lúc này đây chỉ nghe thấy thanh âm nói muốn đem toàn bộ miếng áo kia nhét vào trong tiểu huyệt ! Nếu như nhét toàn bộ vào không phải đem tiểu tao huyệt của mình chống đỡ đến bạo sao ! Nghĩ đến thế y không khỏi tự chủ kẹp chặt lại tiểu huyệt ngược lại càng là miếng áo tiến sâu hơn.

“Lão sư ngoan ~ thả lỏng tiểu huyệt nhi ~ để em đem miếng áo này nhét hết vào , không thì em tân tân khổ khổ sản nhiều sữa như thế đều lãng phí mất !” Lâm Phi Nhiên thấy La Thành đem huyệt nhi kẹp chặt , liền bắt đầu dỗ dành đối phương , xoa xoa nắn nắn các điểm mẫn cảm của y. Quả nhiên, La Thành bị hắn xoa nắn mà trở nên thư thái, bắt đầu nhắm mắt rêи ɾỉ phóng đãng đứng, hai đùi mở càng lớn hơn, tao huyệt tự nhiên thả lỏng. Lâm Phi Nhiên liền nhân cơ hội cố gắng nhét hai phần ba miếng áo vào trong. Miếng vải thô ráp ma sát với lãng bích, mấy chiếc cúc áo cũng ngẫu nhiên cào vào thịt non ở bên trong. Làm cho La Thành càng rêи ɾỉ phóng đãng hơn.

“A ~ ăn no quá a ~ tao huyệt nhi muốn chống đỡ hỏng ~ a ~ ừ ~ a ~ a ~ ừ a ~ đừng ấn vào bên trong nữa ~ ”

“Thao ! Lão sư thầy thật quá lẳиɠ ɭơ ! Mới bị cái này nọ nhét vào mà đã phát tao như thế ! Có phải cả ngày thầy chỉ thích tự ngoạn chính mình không ? ” Lâm Phi Nhiên nói xong những lời này thì cũng là lúc hắn đã đem toàn bộ miếng áo nhét vào, còn cố ý chừa lại phần tay áo.

La Thành đang bị đùa bỡn đến sướиɠ vô cùng, nhưng đột nhiên đối phương lại bất động, không ! Không phải bất động, mà là hắn đang mặc quần áo cho y !

Làm cái chó má gì vậy ! Y còn chưa sướиɠ đủ đâu !

La Thành hai mắt mờ mịt, hạ thân đứng thẳng một cách hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, hai chân trắng nõn kẹp chặt cố tình kháng cự , căm giận nhìn Lâm Phi Nhiên.

“Em ~ em làm gì thế !”

“Lão sư, thầy biết rõ rồi còn cố hỏi ! Chẳng lẽ thầy muốn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lộ ra cái đuôi nhỏ này đi lên lớp cho học sinh nhìn sao! Kể cả thầy muốn làm như thế ! Thì em cũng không muốn ai nhìn thấy thân thể của thầy đâu ! Huống chi bên trong tao huyệt còn chứa nhiều dịch dinh dưỡng của em như vậy, không lâu sau liền có một đứa trẻ đáng yêu từ trong tao huyệt của thầy nhảy nhót đi ra !”

“Có thể ~ nhưng mà ~” Tuy là bên trong da^ʍ huyệt bị miếng áo nhét đến căng đầy ! Nhưng mà nó vẫn không nhúc nhích ! Nó giống như là miêu trảo cào cấu tim gan y đến ngứa ngáy . La Thành mặt đỏ bừng , y rất thẹn khi nói với đối phương là da^ʍ huyệt của mình đang vô cùng ngứa ngáy ! Chuyện này là khó chết y ! Y dướn người cọ cọ hạ thân vào Lâm Phi Nhiên, mặt đầy hi vọng nhìn đối phương.

“Xảy ra chuyện gì, lão sư? Thầy có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Ngứa ~ bên trong da^ʍ huyệt bên ngứa lắm ~ đi không được ~ ”

“Thế phải xử lý như nào mới tốt đây ! Thầy không đi được, vậy để học sinh bế thầy đi !” Lâm Phi Nhiên chớp mắt, cái tay linh hoạt vẫn không có đình chỉ.

“A?” La Thành ngây ngẩn cả người, ý của y cũng không phải như vậy .

Quả nhiên, Lâm Phi Nhiên không có cho y cơ hội giải thích, thừa dịp đối phương còn đang ngẩn người, tóm lấy eo y vác lên vai.

“Á !!” La Thành hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy một trận long trời lở đất, cả người liền đã vắt ở trên vai Lâm Phi Nhiên. Bên trong da^ʍ huyệt vẫn còn đang bị nhồi đầy đột nhiên đổi tư thế khiến cho tao huyệt càng thêm mẫn cảm, rất…muốn ~ rất…muốn bị ngón tay dùng sức sáp sáp ! Nghĩ như vậy La Thành liền thò ngón tay sờ về hướng mông của mình.

“Lão sư, chú ý hình tượng của thầy, đây là đường cái, có rất nhiều người đang nhìn thầy đó !”

“Ô ô ~ vậy thì phải làm sao bây giờ~ tao huyệt của thầy khó chịu quá ~ ngứa quá ! Giống như có con kiến đang bò ở trong vậy~ ô ô ~” La Thành nức nở nước mắt rơi xuống .

Tí tách !

Lâm Phi Nhiên ngẩng đầu nhìn đôi mắt La Thành đã khóc đến sưng đỏ ánh, vẻ mặt uỷ khuất kia! Nghĩ rằng: y thật dễ khinh dễ !

“Lão sư, ngoan, đừng khóc ~ lên xe bus thì em sẽ gãi ngứa cho thầy, ngoan !”

Lâm Phi Nhiên ôm La Thành lên xe bus, tiến đến chỗ gần cửa kính tít sâu bên dưới ngồi xuống. Trong lúc này La Thành vẫn mặt đỏ bừng thở hổn hển vùi đầu vào ngực đối phương , trốn tránh ánh mắt quái dị của những người khác.

Hai người vừa ngồi xuống, La Thành liền vội vàng khó chịu nén cọ xát vào đối phương, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng ,khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm yêu mị diễm sắc.

Lúc này, Lâm Phi Nhiên cũng không chịu nổi nữa , thở hổn hển ở bên tai La Thành thấp giọng quát: “Tiểu lãng hoá nhà ngươi ! Bây giờ đang ở trên xe mà tiểu tao huyệt liền đợi không kịp muốn ăn đại nhục bổng sao !”

Nghe vậy, La Thành miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lên phía trước. Quả nhiên có không ít người đang xôn xao đánh giá bọn họ.

“Vậy~ Vậy thì phải làm sao đây?” Tiểu tao huyệt thật sự là chịu không nổi nha ! Khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp của La Thành nhăn lại, hai tay đan cùng một chỗ, một bộ dáng tiểu túc phụ không biết phải làm sao.

“Còn cách khác sao ! Đương nhiên là làm chui !” Nói xong nghiêng người đem La Thành áp lên tấm kính, dùng thân mình ngăn trở La Thành, bởi vì không gian chỗ ngồi trên xe bus rất nhỏ nên La Thành bị thân hình cường tráng của Lâm Phi Nhiên che khuất, Lúc này trong Lâm Phi Nhiên như đang muốn thưởng thức cảnh sắc bên ngoài, người ngoài nhìn cũng không ra manh mối gì.

Một bày tay của Lâm Phi Nhiên theo khe hở của quần La Thành dò xét đi vào, kéo phiến mông của y, khiến La Thành ngó ngáy chỉnh cái mông ngồi lên trên tay mình, ngón giữa từ tkẽ mông đi vào, hướng về phía trước tìm kiếm nhụy hoa.

Bởi vì trong tao huyệt vẫn còn nhét một miếng áo nên da^ʍ huyệt bên đã bị chống đỡ đến tràn đầy, dẫn đến hai mảnh đại âm thần mở ra không kịp khép lại, chỉ có thể mở lớn sang hai bên. Lại bởi vì Lâm Phi Nhiên cố ý lưu lại một cái tay áo không chịu nhét vào nên nó kẹp ở giữa hai mảnh âm thần. Vải dệt thô ráp thường thường ma sát hai mảnh hoa hạch, dẫn đến tao huyệt vừa sưng vừa đỏ, dâʍ ŧᏂủy̠ từng cỗ từng cỗ chảy ra bên ngoài đã đem quần làm ướt đẫm.

“Lão sư, thầy thật sự rất dâʍ đãиɠ ! Mới có một chốc thôi mà! Đã chảy nhiều tao thủy như thế ! Nếu đổi lại là đại nhục bổng cắm vào có phải là thầy đem địa cầu này nhấn chìm rồi không !” Nói xong còn giống như đùa dai đem chỗ vải còn thừa nhét hết vào trong !

“Ưm ~ ô ~” vải dệt bị hung hăng hướng vào bên trong mài đến hoa tâm, La Thành sảng khoái đến cực điểm, hoàn toàn ngã vào trong lòng Lâm Phi Nhiên, một tiếng rêи ɾỉ giống như tiểu miêu đang phát tình tràn ra từ miệng.

“Đồ tiểu lẳиɠ ɭơ ! Thầy nhỏ giọng một chút đi! Thầy muốn thấy đầu đề tin tức ngày mai là thầy giáo gương mẫu thích bị nam nhân ngoạn huyệt ở trên xe bus sao!” Tuy rằng Lâm Phi Nhiên kêu đối phương nhỏ giọng đi một chút , nhưng chính mình lại không có ý tứ nào nói nhỏ, ngược lại càng càng nghiêm túc đem hai ngón tay khấu trừ lộng tao huyệt của La Thành. Còn một tay cầm tiểu dương cụ nóng bỏng xoa nắn khi nặng khi nhẹ, thi thoảng lại niết 2 mảnh đại âm thần đầy đặn ở trong tay thưởng thức. Trong miệng còn nói những da^ʍ ngôn phóng đãng kí©h thí©ɧ La Thành.

Lúc này La Thành đáng thương cảm nhận được đối phương đang như ác ma tà phá trong cơ thể của mình, rồi mới lại nghĩ đến một câu trong bài hát mà mình rất thích đó là: Cô đơn nhất chính là không thể giữ lại ái tình *!

(* lời trong bài hát ly ca (离歌) )

Ở trong lòng đối phương oa oa, nghẹn đến xanh cả mặt, y y nha nha, cuối cùng y thật sự không thể nhịn được nữa cắn một phát lên ngực đối phương !

“A ~ !!”

“A ~ !!”

Hai tiếng thét chói tai đồng thời phát ra, nhưng bất đồng là:

La Thành là bị thích.

Lâm Phi Nhiên là bị đau.