Chương 17: Hẻm nhỏ da^ʍ tình (6)

La Thành không biết qua bao lâu trận hoan hợp này mới chính thức chấm dứt. Cuối cùng thì Lâm Phi Nhiên cũng bắn ra một cỗ nhiệt lưu dũng mãnh vào sâu trong cơ thể mình chỗ sâu, rốt cuộc y chống đỡ không nổi cả người ngồi phịch ở trong lòng đối phương.

Chiếc áo vốn sạch sẽ trải qua một hồi kí©ɧ ŧìиɧ đã biến thành những mảnh vải vụn lơ lửng ở trên vai của La Thành , cái quần cũng nhăn nhăn nhúm nhúm ở một bên chân.

Gia khỏa Lâm Phi Nhiên này vẫn còn cắm ở trong cơ thể của mình, hỗn hợp gồm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đối phương với dâʍ ŧᏂủy̠ của mình trở thành một khối trắng trắng đυ.c đυ.c ẩm ướt, cực kỳ không thoải mái. Vừa rồi khi làʍ t̠ìиɦ La Thành ở tư thế cưỡi trên người Lâm Phi Nhiên, trải qua yêu dịch tẩm bổ của nam nhân mà hai gò má của y trở nên ửng hồng, hai mắt phủ một tầng hơi nước, khóe mắt hiện nên chút mị thái mê người. Y nhìn bộ quần áo của mình đã bị tên kia xé rách đến tơi tả, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại còn khó xem hơn bộ quần áo bị rách kia.

“Khốn kiếp ! Ai cho ngươi xé quần áo của ta !” La Thành mắt phượng tở vẻ phẫn nộ, đẩy Lâm Phi Nhiên ra muốn thử đứng lên, ai ngờ lại bị đối phương ôm chặt hơn. Lâm Phi Nhiên một tay tóm lấy vòng eo của y ấn lên cự vật của mình, một bên cười như không cười đánh giá đối phương. Làn da trắng nõn căng mịn điểm xuyết vài dấu hôn sắc tình, quần áo bị xé rách tán loạn khắp thân thể cảm giác che như không che, loáng thoáng lộ ra nơi riêng tư phấn hồng. Nhìn La Thành như vậy hắn càng có cảm giác rất phong vị. Lâm Phi Nhiên nhịn không được gấp rút nói : “Lão sư, cũng không biết vừa rồi là ai không biết xấu hổ khóc kêu bảo em làm hắn, nếu không phải người nào đó nói tiểu huyệt của mình vô cùng ngứa thì em cũng không cần ở nơi này lãng phí cả một buổi chiều !”

La Thành sớm đã từ trong vòng xoáy tìиɧ ɖu͙© tỉnh táo lại, nghe Lâm Phi Nhiên nói như thế nét mặt già nua nhất thời quải không được, vừa hồng lại vừa thẹn, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm đối phương.

“Ngươi ! Ngươi đừng ngậm máu phun người ! Ta, ta khi nào nói qua tiểu huyệt của ta ngứa! Còn làm sao có thể không biết xấu hổ cầu ngươi làm ta !”

Lâm Phi Nhiên đương nhiên biết mặt mũi của đối phương rất mỏng, lúc này chắc y đang rất giận. Liền vội vàng nâng khuôn mặt của La Thành lên hạ xuống một nụ hôn, dịu dàng nói: “Lão sư, đừng dỗi, em đâu có nói thầy, thầy đừng có tự mình nhận nha, em nói cái đồ tiểu lẳиɠ ɭơ nào đó luôn khẩu thị tâm phi mà !” Hắn vừa nói vừa cố ý xoa xoa kia hai mảnh đại âm thần đang gắt gao cắn đại nhục bổng của mình.

“A ~ a ~ ừ ~ ưm ~ đừng xoa nữa~ muốn ~ muốn chảy nước~” Tiểu tao huyệt của La Thành vốn bị Lâm Phi Nhiên thao đến mẫn cảm vô cùng, phía dưới ngậm thật chặt lấy côn ŧᏂịŧ của hắn. Bây giờ lại bị Lâm Phi Nhiên rất tinh tế xoa nắn ,nhất thời một trận rêи ɾỉ phóng đãng phát ra từ chiếc miệng đỏ tươi, cùng một cỗ da^ʍ thuỷ từ trong tao khe chảy ra.

“Lão sư, thầy xem cái miệng nhỏ nhắn phía dưới này của thầy không chịu buông em ra ! Tiểu tao hoa khép mở giống như vừa rồi em uy cho nó bao nhiêu cực phẩm sữa tươi vẫn chữa đủ vậy, chắc là vẫn đói khát lắm ah! Đáng tiếc sữa của em đều bị thầy vắt khô rồi , nên làm sao mới tốt đây !”

La Thành cúi đầu, nhìn đại nhục bổng của đối phương vẫn còn cắm ở trong tao huyệt của mình. Da^ʍ huyệt quả nhiên đói khát vô cùng, giống một đóa hoa xinh đẹp hoa tham lam mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ của đối phương , từ trong kẽ hở chảy ra vô số chất lỏng nhũ bạch. Không biết là da^ʍ của mình hay là tính dịch mà đối phương đã bắn vào, có lẽ là hỗn hợp chất lỏng của người! La Thành nghĩ như vậy thì mặt càng đỏ hơn, y còn muốn nói xạo nữa sao sự thật đã phơi bày ngay trước mắt rồi. Y không biết phải nói sao : “Nào có ~ tiểu huyệt nào có đói khát ~ rõ ràng là, là ngươi bắn vào quá nhiều ~ thì có !”

“Ha ha !” Lâm Phi Nhiên thấp giọng cười cười, ánh mắt trở nên sâu thẳm khó dò. Hắn vươn ra một ngón tay vén ra đại âm thần của La Thành đại. Một ngón tay khác theo kẽ hở của đại nhục bổng với tao huyệt dò xét đi vào, móng tay sắc nhọn đâm chọc vách hang.

“Nga ! A ~ đừng móc nữa a ~ đau ~” một trận kịch liệt đau đớn từ trong tiểu huyệt truyền ra, La Thành nắm chặt cánh tay của Lâm Phi Nhiên, thống khổ kêu lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, mờ mịt nhìn khuôn mặt đầy tà ác của đối phương.

Nghe được La Thành kêu đau, Lâm Phi Nhiên không có lại tiếp tục đi vào, hắn rất có chừng có mực mà rút ngón tay ra, đưa tới bên miệng La Thành: “Nếm thử đi, đoán xem là thứ của thầy hay của em !”