Chương 16: Hẻm nhỏ da^ʍ tình (5)

La Thành diêu mông lên liếʍ đại nhục bổng của Lâm Phi Nhiên , y có cảm giác đằng sau có một đôi mắt như hổ đói đang nhìn chằm chằm mình, nghĩ đến chuyện bất cứ lúc nào cũng có người đi qua hẻm nhỏ này, nhìn thấy bộ dạng dâʍ ɭσạи của mình, trong thâm tâm ! Đại não đã bị tìиɧ ɖu͙© là cho u mê nháy mắt cũng có vài phần thanh tỉnh !

Y phun ra đại nhục bổng của Lâm Phi Nhiên, có chút tật giật mình nhìn về phía sau, không có ai ! Nhưng rõ ràng là y cảm giác thấy có người ở đằng sau mình chằm chằm cái mông mình đang lắc lư xem rất hăng say mà ! Chẳng lẽ là do mình ảo giác?

Lâm Phi Nhiên đang được hầu hạ thoải mái , đột nhiên đại nhục bổng bị phun ra , trong lòng rất khó chịu, đem đầu La Thành ấn về phía hạ thân của mình , thúc giục nói : “Thầy nhìn cái gì vậy !”

“Ta luôn cảm giác có người đang nhìn ~ nhìn chúng ta ~” La Thành khúm núm nói.

“Hừ ! Đồ tiểu lẳиɠ ɭơ ! Có người nhìn không phải thầy càng có cảm giác thoải mái hơn sao ! Để cho người khác nhìn xem thầy là làm sao giang rộng hai chân bị em thao đến chảy nước ! Tiểu tao huyệt gắt gao kẹp lấy đại nhục bổng của em không chịu nhả ra !” Lâm Phi Nhiên trêu đùa.

La Thành bị đối phương nói lại là một trận tâm viên ý mã *, chỉ cần mình cảm thấy một chút xấu hổ thì tiểu huyệt lại nhốn nháp ngứa ngáy. Nhìn thấy đại nhục bổng tím đỏ cứng như sắt của Lâm Phi Nhiên ,đầu y lại trở nên mê muội ! Chỉ cảm thấy có một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ theo tao khe lại chảy ra !

(tâm viên ý mã đứng núi này trông núi nọ; sớm nắng chiều mưa; thất thường)

“Chậc chậc ! Lão sư, lãng huyệt lại sinh bệnh rồi sao ! Dâʍ ŧᏂủy̠ vẫn còn không ngừng chảy, phải làm sao đây ? ”

“Ô ô ~ Ah ~ Vậy em giúp thầy chữa bệnh cho tiểu tao huyệt nha ! A ~ Ưm ~ tao huyệt khó chịu quá ~ nhanh lên ~ ô ô ~ ưm a ~ Aha ~ oh ah ~ mau tới chữa bệnh cho tiểu tao huyệt của thầy ~ a ~ a ~ dùng lưỡi của em liếʍ sạch cho thầy ~ ô ô ~ mau tới hấp thầy ~ a ~ ân ~ hấp tao thủy của thầy ~ giúp thầy gãi ngứa ~ a ~ ưm ~ ”

“Ô !Thầy ah, sao tao thuỷ của thầy lại chảy lợi hại như thế , làm sao mà em liếʍ hết được !”

“Ô ô ~ Vậy ~ vậy thì làm sao đây ~ ưm a ~ khó chịu, tao huyệt đổ bệnh rồi ~ ô ô ~ ưm a ~ ha a ~ không thì ~ không thì em tới sáp thầy đi~ ưm a ~ dùng đại nhục bổng sáp tiểu da^ʍ huyệt của thầy thì lúc đó thầy mới không ~ ô ô ~ chảy dâʍ ŧᏂủy̠ nữa~” La Thành mắt mở lớn, dụ dỗ đối phương đến sáp tiểu huyệt của mình, vẻ mặt kia giống như đại hôi lang lừa bán tiểu bạch thỏ , nhưng trên thực chất thì chính là tiểu bạch thỏ dụ dỗ đại hôi lang đến ăn mình !

“Chính mình ngồi lên đi !” Lâm Phi Nhiên sờ tiểu tao huyệt đã ướt đẫm của đối phương rồi lại chỉ đại nhục bổng của mình, nói.

Tuy rằng trong lòng vẫn có chút mâu thuẫn, nhưng mà tao huyệt đã không chịu nổi loại giằng co này nữa rồi, y đỡ bả vai của đối phương, cúi đầu nhắm ngay đại nhục bổng cao ngất kia ngồi xuống.

Lần đầu không thành công, bởi vì tao huyệt rất trơn nên côn ŧᏂịŧ theo đại âm thần trật ra ngoài , làm cho toàn bộ tao khe ngậm lấy côn ŧᏂịŧ nhưng đáng tiếc là không cắm vào được .

“Ô ô ~ ~ sáp thật khó a ~ làm sao đây ~ a ~ ô ô ~ ”

“Lấy ngón tay của thầy đem tiểu tao hoa vạch ra ! Nhắm ngay côn ŧᏂịŧ mà ngồi xuống !”

La Thành dựa theo hướng dẫn của Lâm Phi Nhiên, hai tay vạch ra hai đại âm thần, lộ ra tao động ở giữa , đỡ lấy đại nhục bổng ra sức ngồi xuống !

Ở thời điểm côn ŧᏂịŧ xâm nhập cắm thẳng vào hoa tâm. Hai người đều phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn !

“Hô ~ thầy, tiểu tao huyệt vừa nóng lại vừa ướt ,hoạt hoạt nộn nộn ! Thật sự làm em thích chết ! Thật muốn đem thầy thao chết ở trên côn ŧᏂịŧ của em !” Lâm Phi Nhiên kéo mông La Thành, một bên ra sức trừu sáp, một bên da^ʍ thanh chửi bậy !

La Thành kỵ ngồi ở trên đại nhục bổng, tay vòng qua cổ đối phương , toàn bộ sức nặng thân thể đều tập trung tại trên căn côn ŧᏂịŧ kia . Khiến cho đại nhục bổng càng thêm thâm nhập hoa tâm, hung hăng sáp hắn lãng thanh kêu to, hơn nữa tao huyệt bị đối phương khích lệ trở nên nóng ướt hoạt nộn. Bỏ ra mười phần khí lực của mình kẹp chặt cái căn đại nhục bổng cứng rắng như sắt để thoả mãn sự sung sướиɠ của bản thân !

“Ưm ~ a ~ ah a ~ ưm ưm ~ thao đến hoa tâm của thầy rồi ~ dùng sức ~ ưm ~ đem dâʍ ŧᏂủy̠ của thầy thao ra ~ ưm a ~ sáp ta ~ nhanh lên ~ ”

“Tiểu tiện hoá ! thật thật đúng là danh phù kỳ thực lãng !” Lâm Phi Nhiên nâng eo đối phương lên đại nhục bổng ra vào như máy đóng cọc.

Hơn mười phút sau, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng hướng hoa tâm của La Thành phun tới. Y kinh hãi nhanh chóng phải kẹp chặt tao huyệt của mình, một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra, hai người đồng thời cùng đạt tới cao trào !

Trốn từ một nơi bí mật gần đó nhất lão Lý vừa thưởng thức đông cung đồ vừa một bên triệt lộng đại nhục bổng cũng thô dài của mình thở phào nhẹ nhõm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bạch trọc phun đầy tay , trong tâm phát ra một tiếng cảm khái: Đã lâu không có thoải mái như vậy ! Mông của cái đồ tiểu tiện hoá kia thật sự là quá tuyệt vời, tuy rằng không được chạm đến , nhưng chỉ cần bằng mắt nhìn thôi cũng đã cảm giác được một phần nào rồi, rất muốn sau này được sờ cái mông trắng nõn như vậy !