Chương 13: Hẻm nhỏ da^ʍ chuyện (2)

La Thành bị ánh mắt Lâm Phi Nhiên mang theo chút tà mị nhìn làm cho sắc mặt y lúc đỏ lúc trắng, theo lý thuyết cả ngày đều nhìn các con trai tuấn mỹ như vậy thì mình cũng sẽ sinh ra một chút năng lực chống đỡ với trai đẹp chứ , nhưng mà nhìn Lâm Phi Nhiên gần ngay trước mắt , trái tim y vẫn không ngừng đập loạn, hắn có một sự gợi cảm khác hẳn với các con trai của y ! Mỗi khi hắn cúi đầu đều lộ ra làn ra mạch nha dưới lớp sơ mi, còn có l*иg ngực vững chắc , ách == hẳn là khi ôm sẽ rất có cảm giác an toàn đi ! La Thành một trận mê muội tưởng tượng, nhịn không được nuốt một chút nước miếng, hầu kết chuyển động liên tục tìиɧ ɖu͙© bắt đầu được nhem nhóm !

Đợi đến lúc có thể định thần lại được thì y đã đem Lâm Phi Nhiên áp lên trên vách tường !

“Lão sư, trong đầu lại tưởng tượng cái gì xấu xa phải không? Chẳng lẽ là khẩn cấp muốn cho nam nhân thượng?” Nói xong còn cố ỵ cọ cọ vào hạ thân y, thò tay bắt lấy vật nhỏ không an phận của La Thành “Đều đã cứng hết rồi ! Lão sư thật đúng là vô cùng dâʍ đãиɠ ! Không biết bên trong tao huyệt có nhiều nước hay không? Có thể hay không đem đại nhục bổng ngâm đến sảng khoái cực kì !”

La Thành bị lời nói hạ lưu của Lâm Phi Nhiên làm cho miệng đắng lưỡi khô, có thể trong đầu vẫn luôn nghĩ muốn đám học sinh kia thao còn y thì cực lực giãy dụa, không thể làm được gì toàn thân yếu đuối vô lực !

“Khốn kiếp ! Buông ra ta ! A ~ a ~ !!” dương cụ bị bàn tay của hắn xoa nắn cách một lớp vải, La Thành cả người tê liệt ngã vào trong lòng đối phương !

“Thoải mái sao? Lão sư? Tiểu da^ʍ côn bị học sinh sờ có thoải mái không ?” Lâm Phi Nhiên đem cả người La Thành ôm vào trong ngực, xé mở áo đồi phương, một vùng làn da tuyết trắng liền bại lộ ở trước mắt của hắn, trước ngực hai điểm đo đỏ kia đã đứng thẳng, không biết là bị thằng con trai nào mυ"ŧ đến vừa sưng vừa đỏ !

“Ngô ~ ô ô ~ đừng sờ như thế ~ a ~ a ~ ”

“Không sờ như thế thì phải sờ như thế nào?” Lâm Phi Nhiên xoa nắn vòng eo La Thành, cố tình không đυ.ng vào hai viên đầṳ ѵú sưng đỏ kia , giả ngu hỏi y !

“Khốn kiếp ~ a ~ ô ô ~” La Thành đã nóng vội đến đỏ mắt, mị nhãn như tơ nhướn mày nhìn trước mắt con người tà ác trước mắt đang tra tấn mình, cầm lấy tay của hắn hướng đến đầṳ ѵú của mình.

“Sờ sờ nó ~ a ~ thật khó chịu nga~ ”

Lâm Phi Nhiên nhìn bộ dạng phong tao khó nhịn của La Thành, còn đâu hình dáng thanh nhã của lão sư ở trên bục giảng, cự vật ở hạ thân hắn sớm đã cứng rắn đến sung huyết rồi , thiếu chút nữa liền phá khố chui ra , chui vào trong da^ʍ huyệt của người này mà hung hăng sáp đồ dâʍ đãиɠ này !

Bất quá mình vẫn có thể nhịn được chút nữa , hừ hừ ! Phải dùng sức khi trêu đùa đồ tiểu lãng lờ này mới được !

“Sờ như thế nào? Lão sư phải dạy học sinh nga ! Không thì, học sinh sẽ không thể đem lão sư sờ đến sảng khoái, em vẫn còn là học sinh cá biệt mà !”

“Ô ô ~ hỗn hỗn ~ đản ~ a ~” La Thành trừng to mắt , vừa tức giận lại vừa xấu hổ, sắp bị hắn ức hϊếp đến chảy nước mắt rồi, biết rõ đối phương lại là trêu đùa chính mình, nhưng mà đầṳ ѵú thật sự là ngứa đến không chịu được, chỉ có thể ngậm nước mắt uỷ khuất cầm tay đối phương đặt trên tiểu đầṳ ѵú của mình, thượng hạ kí©h thí©ɧ ! Vết chai thô dày ma sát đầṳ ѵú mẫn cảm, có vài chỗ có chút non mềm bị ma sát đến trầy da nhưng mà vẫn không đủ !!

Ô ô ~ làm sao đây ~~

“Lão sư, tha lỗi cho học sinh ngu dốt, thầy không nói ra thì làm sao mà em biết xoa nắn đầu vứ bắt đầu từ đâu? Nếu mà xoa nắn không tốt thì lại bị lão sư quở trách !”

“A ~ ô ô ~ hỗn đản ~ ô ô ~” La Thành hai mắt đẫm lệ nhìn Lâm Phi Nhiên, ánh mắt giống tiểu bạch thỏ mang theo chút thần vừa lên án lại vừa ủy khuất, thật là khả ái ! Nhưng mà khoan hồng đối với bàn tay đang ở trên đầṳ ѵú của mình …. nếu y bất động thì đối phương liền không động ! Làm sao có thể như vậy !!

“Lão sư, đầu tiên là làm cái gì ? nắm chỗ nào đầṳ ѵú ? hay là trước tiên nhu quầng vυ"? Cường độ như thế nào?” Lâm Phi Nhiên nghiêm trang hỏi.

“A ~ trước ~ trước hết nắm đầṳ ѵú của thầy ~ dùng sức ~ a ~ ân ~ hai ngón tay kẹp đầṳ ѵú ~ ô ô ~ nhanh lên ~ a ~ ”

“Nhưng là, em thấy quầng vυ" của lão sư đều đỏ như thế , thật đáng thương nga ! Rất…muốn muốn liếʍ một cái, không thì em sẽ bị khổ sở đến chết mất !” Lâm Phi Nhiên chậc chậc hai tiếng, lắc đầu !

“Kia ~ kia trước tiên liếʍ quầng vυ" ~ quầng vυ" muốn bị liếʍ~ ô ô ~ thật khó chịu ~ khó chịu muốn chết ~ a ~ ân ~ ô ô ~ ”

“Nhưng thầy vừa muốn liếʍ quầng vυ" lại vừa muốn nắm đầṳ ѵú, học sinh thực khó xử nha ! Đầṳ ѵú của lão sư nếu như bị học sinh ngoạn hỏng thì phải làm sao đây, lúc đó ngay cả mặc quần áo cũng không thể mặc được, rồi cả ngày giương hai viên nãi tử đi nơi nơi câu dẫn người khác , thật là làm sao đây !”

“Khốn kiếp ~ a ~ ân ~ thầy muốn bị ngoạn hỏng ~ a ~ ân ~ ô ô ~ em ngoạn hỏng đầṳ ѵú của lão sư đi~ ô ô nhanh lên nha ~ a ~ a ~ ân ~ ”

Lâm Phi Nhiên nhìn La Thành tựa hồ đã đến cực hạn, nên cũng không tiếp tục trêu đùa y nữa, cúi đầu liền ngậm lấy tiểu đầṳ ѵú bên trái , răng nanh tinh tế mài, rồi lại cắn lại liếʍ, thi thoảng lại dùng miệng đi mυ"ŧ một cái, tiểu đầṳ ѵú bên phải cũng không có nhàn rỗi , bị hai ngón tay dùng sức xoa nắn đến khi nghe được da^ʍ thanh của La Thành mới thôi !