Chương 8

Mập Mạp đang xin lỗi, không biết trong điện thoại đang nói cái gì, đột nhiên sửng sốt, không kịp phản ứng: “Hả? Cái gì? Gọi chúng tôi? Đạo diễn Tần nói như thế nào?” Hắn đột nhiên liếc nhìn Trường Tuế, nghĩ đến câu vừa rồi cô nói, chẳng lẽ có huyền cơ gì sao? Trong miệng trả lời: “Được, được, được, bây giờ tôi lập tức dẫn người lên.”

Cúp điện thoại, Mập Mạp vội vàng ấn thang máy lần nữa, sau đó dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Trường Tuế.

“Làm sao mà cô biết đạo diễn Tần sẽ gọi chúng ta quay lại?”

Trường Tuế nhìn chằm chằm vào số tầng hiển thị trên màn hình nhỏ, nói với giọng bình tĩnh: “Bởi vì mẹ ông ấy thật sự đã chết rồi.”

Mập Mạp: “…”



Mập mạp bị chặn lại ngoài cửa văn phòng.

Nhìn thấy Trường Tuế chuẩn bị đi vào, Mập Mạp khẽ cắn môi, bắt lấy cánh tay cô, nhỏ giọng nói: “Nếu đạo diễn Tần đánh cô, cô kêu lớn tiếng lên.”

Trường Tuế thật ra có hơi bất ngờ, nhìn hắn một cái, trêb mặt của Mập Mạp lộ ra biểu cảm thấy chết không dờn, như chắc chắn là cô đi vào sẽ bị đánh, khóe miệng cô hơi nhếch lên, cũng không nói gì, đi vào.

“Đóng cửa lại.”

Nhà sản xuất Chu và Triệu Thần An đều rời đi, trong văn phòng chỉ còn một mình Tần Diệu Văn, ông hít một hơi thuốc dài, hít xong sắc mặt tái xanh, ánh mắt dán chặt vào Trường Tuế: “Làm sao mà cô biết được?”

Trường Tuế không trả lời lại lời của ông, mà lặng lẽ nhìn chằm chằm ông, không nhanh không chậm nói: “Ông dính vào đồ không sạch sẽ.”

Tần Diệu Văn kinh ngạc, kinh hãi nhìn cô, ngón tay cầm điếu thuốc hơi run, một lúc lâu sau không nói nên lời.

“Cô, làm sao cô biết?”



Mập mạp lo lắng chờ ở cửa, dựng lỗ tay lắng nghe sẵn sàng chờ Trường Tuế phát ra tín hiệu, một khi cô kêu to, hắn sẽ chạy vào cứu người ra.

Đại khái khoảng năm phút trôi qua.

Cửa ở bên trong kéo ra.

Tần Diệu Văn đứng ở cửa.

Mập Mạp theo bản năng gọi một tiếng: “Đạo diễn Tần.”

Tần Diệu Văn nhìn hắn một cái, gật đầu.

Mập Mạp ngẩn người.

Chỉ qua gần năm phút mà thôi, hắn lại cảm thấy đạo diễn Tần giống như đột nhiên già đi hơn rất nhiều, sắc mặt nhìn cũng không tốt.

Ngay sau đó, Tần Diệu Văn giữ cửa mở ra, nói: “Mời.”

Mập mạp sửng sốt, lập tức nhìn vào bên trong cửa, thấy Trường Tuế rụt rè gật đầu một cái, sau đó từ bên trong đi ra.

Vẻ mặt Mập Mạp bối rối.

Năm phút này đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao cô không bị đánh? Lại còn có thể để đạo diễn Tần mở cửa cho cô?

Trường Tuế đi ra khỏi văn phòng, vẻ mặt thoải mái, nói với Mập Mạp: “Anh Mập, tôi và đạo diễn Tần có việc cần phải xử lý, anh về trước đi, liên lạc với tôi sau.”

Mập Mạp sửng sốt hai giây: “Hả?”

Chờ hắn phản ứng lại, Trường Tuế đã rời đi cùng với Tần Diệu Văn.

Mập Mạp sững sờ đứng tại chỗ, trong giấy lát có hơi bối rối.

Lúc này, nhà sản xuất Chu không biết từ đâu đi tới, vỗ nhẹ vào vai anh với vẻ mặt kỳ lạ: “Nghệ sĩ của anh có xuất thân như thế nào?”

Mập Mạp nghi ngờ: “Hả? Nhà sản xuất Chu có ý gì vậy?”

Vẻ mặt nhà sản xuất Chu kỳ quái: “Mẹ của đạo diễn Tần thật sự đã mất rồi.” Ông dừng lại một lát, nói: “Vừa nãy khi hai người vừa rời đi, đạo diễn Tần nhận được điện thoại nói rằng mẹ của ông ấy đã mất.”

Mập Mạp kinh hãi, nhìn tấm lưng nhỏ nhắn gầy gò trước mặt của Trường Tuế, đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Ở trên xe, đạo diễn Tần muốn hỏi Trường Tuế vài điều, nhưng Trường Tuế chỉ nói rằng đợi đến khi về nhà lại nói.

Bà Tần mất ở trong nhà.

Vợ của đạo diễn Tần đứng ở cửa chờ, nhìn thấy đạo diễn Tần, bà lập tức bước nhanh tới, hốc mắt hơi đỏ lên, hiển nhiên là đã khóc, bà vừa muốn nói với đạo diễn Tần cái gì đó, lại thấy Trường Tuế đi phía sau đạo diễn Tần cùng lại đây, bà lập tức nuốt lại chuyện định nói, sau đó nhìn thấy Trường Tuế, hỏi: “Đây là?”

Đạo diễn Tần nhìn Trường Tuế, trong lúc nhất thời cũng không biết nên giới thiệu cô như thế nào.

Trường Tuế lại không nhìn ông, cô ngẩng đầu, nhìn lêи đỉиɦ biệt thự trước mặt.

Sát khí tận trời.