Chương 7

Trong văn phòng đột nhiên yên tĩnh.

“Phụt.” Nhà sản xuất Chu nhổ ngụm trà vừa uống trong miệng ra, nhìn lên với vẻ kinh ngạc.

Khuôn mặt vốn đang tươi cười của Mập Mạp bỗng nhiên cứng đờ, hắn ngần đầu kinh ngạc nhìn Trường Tuế, đôi mắt nheo lại mở to.

Trường Tuế đứng ở nơi đó, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Diệu Văn: “Ông cũng không sống được bao lâu nữa.”

Sắc mặt Tần Diệu Văn đen lại có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Nhà sản xuất Chu đặt chén trà xuống, vội vàng cười hòa giải: “Đây có phải là một cách mới để thu hút sự chú ý của giới trẻ bây giờ không?”

Triệu Thần An thật ra rất bình tĩnh, khẽ nâng cằm lên, nói với Mập Mạp: “Dẫn người ra ngoài đi.”

Mập Mạp cuống quít đứng lên, bởi vì chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, từ trước đến nay hắn vốn là một người có miệng lưỡi nhanh nhạy, nhất thời cũng không biết làm sao để giải quyết ổn thỏa, trên trán toát ra mồ hôi lạnh nói: “Đạo diễn Tần, tôi thật sự xin lỗi, cô ấy quá khẩn trương…”

Tần Diệu Văn xanh cả mặt, nhíu mày không vui đánh gãy lời nói của hắn: “Đừng nói nữa, dẫn người ra ngoài đi.”

Trường Tuế còn muốn nói gì nữa, Mập Mạp liền đẩy cô ra, vừa liên tục xin lỗi vừa đưa người ra ngoài.

Nhà sản xuất Chu có hơi bất đắc dĩ lắc đầu, còn có vài phần tiếc nuối: “Bây giờ cô gái trẻ tuổi như vậy, làm sao lại chạy theo đám tà môn ngoại đạo như vậy. Tôi vừa nhìn một cái, còn tưởng rằng ngoại hình khá tốt, nói không chừng là một hạt giống tốt.”

Sắc mặt Tần Diệu Văn vẫn hơi khó coi, nếu là lúc bình thường thì nhiều nhất ông sẽ có hơi khó chịu, nhưng quan trọng là gần đây mọi chuyện với ông không được suôn sẻ, hơn nữa ở nhà quả thật là xảy ra chút chuyện…

Đúng lúc này, điện thoại của Tần Diệu Văn vang lên.

Tần Diệu Văn vừa thấy thông bóng người gọi, thấy đó là cuộc gọi từ gia đình mình, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành, nhấc máy lên, những lời nói ở đầu bên kia khiến ông tái mặt.

Đạo diễn Chu lo lắng hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Đạo diễn Tần?”

Tần Diệu Văn cúp điện thoại, sắc mặt trắng bệch, sau một lúc mới phản ứng lại, run run môi nói: “Mẹ của tôi chết rồi.”

Cả văn phòng im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.



“Bà cô của tôi ơi! Cô có biết người đang ngồi ở trong đó là ai không? Nhà sản xuất Chu! Nhà sản xuất lợi hại nhất trong vòng! Tần Diệu Văn! Đạo diễn xuất sắc nhất trong vòng! Triệu Thần An! Diễn viên xuẩ sắc nhất. Cô lập tức đắc tội với cả ba người, cô thật sự là khiến tôi tức chết mà! Cô nói cho tôi, vừa rồi cô phát điên cái gì chứ?” Thang máy chỉ có hai người bọn họ, Mập Mạp không nhịn được tức giận, hắn sắp tức đến điên rồi: “Cô còn chưa được ra mắt đâu, lại tự chặn đường của mình trước!”

Trường Tuế lại bình tĩnh nhìn khắp nơi, chậm chạp nói: “Đừng nóng, ông ấy sẽ tìm đến tôi.”

Mập Mạp vừa thấy bộ dạng thờ ơ này của cô tức giận muốn hộc máu.

Đẹp có ích gì? Ở cái vòng này, người có bộ dạng xinh đẹp chẳng lẽ còn thiếu sao? EQ thấp như vậy, còn không có đầu óc, đắc tội người không nên đắc tội, cô chết cũng không biết chết như thế nào?

Nói với đạo diễn Tần rằng “mẹ ông đã chết”, sợ rằng trên đời chỉ có một người như vậy!

Chẳng những mắng mẹ đạo diễn Tần đã chết, còn nguyền rủa bản thân ông ấy.

Cái gì mà không sống được bao lâu.

Ngày thường thỉnh thoảng có hơi kỳ quái, đôi khi còn lẩm bẩm nói với không khí, không phải là thần kinh có vấn đề gì chứ?

Trong lòng Mập Mạp đột nhiên hơi lo lắng, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để chấm dứt hợp đồng với cô.

Mập Mạp vừa mới suy nghĩ, khi hắn và Trường Tuế bước ra khỏi cửa thang máy, điện thoại trong túi vang lên, hắn vừa cầm điện thoại lên nhìn thấy, là điện thoại của phó đạo diễn thông báo cho hắn gọi Trường Tuế đến thử vai, chắc chắn là gọi điện thoại tới mắng hắn!

Mập mạp lập tức không muốn nghe điện thoại, nhưng vẫn bắt máy, vừa nghe lập tức vội vàng xin lỗi: “Chào anh Lý, là tôi, tôi thật sự xin lỗi hôm nay…”